HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 137

Nghe bà nói vậy, lão Tiếu nhìn Giản Dao bằng ánh mắt mong

chờ. Giản Dao đành lên tiếng: “Con sẽ thử xem sao. Mẹ làm thêm
món cá nữa đi ạ!”

Giản Dao gọi điện thoại, người bắt máy lại là Phó Tử Ngộ.

Không biết anh đến thành phố Đồng từ bao giờ.

“Cậu ấy giam mình trong phòng, không rõ đang làm trò gì, di

động cũng không cầm theo... Tới nhà em ăn cơm? Giản Dao, em
đúng là rất tuyệt. Được, lát nữa bọn tôi sẽ đến. Em yên tâm đi,
kiểu gì tôi cũng sẽ lôi được cậu ấy ra ngoài.”

Tầm chạng vạng, Phó Tử Ngộ và Bạc Cận Ngôn xuất hiện ở

cửa nhà Giản Dao. Phó Tử Ngộ cầm chai rượu vang và mấy hộp
bánh. Bạc Cận Ngôn đi sau, anh vẫn diện com lê và giày da chỉnh
tề như mọi khi, gương mặt thanh tú toát lên vẻ lãnh đạm. Anh
liếc nhìn Giản Dao qua đám đông rồi sải bước dài đi vào nhà.

Gặp Phó giáo sư Bạc trong truyền thuyết, ông Tạ và mẹ Giản

Dao có vẻ kinh ngạc. Có lẽ bọn họ không ngờ anh còn trẻ như
vậy.

Mọi người ngồi vào bàn ăn. Phó Tử Ngộ khéo léo trong giao

tiếp, chào hỏi thân thiết: “Cô chú, lão Tiếu, Tiêu Tiêu.” Mọi người
đều cười vui vẻ. Trong khi đó, Bạc Cận Ngôn tỏ ra rất bình thản,
chỉ gật đầu, nói: “Xin chào!” rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Là chủ nhà, ông Tạ lên tiếng trước tiên. Thật ra ông cũng chỉ

muốn khách sáo hàn huyên vài câu để không khí thoải mái hơn.
Ông nói với Bạc Cận Ngôn: “Nghe nói bên Mỹ xét duyệt chức
danh phó giáo sư rất khó. Tiếu Bạc còn trẻ như vậy đã là phó
giáo sư, thật không đơn giản chút nào.”

Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, thản nhiên trả lời: “Thật ra với

thành tựu của tôi trong công việc, hoàn toàn có thể được phong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.