HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 138

làm giáo sư. Chỉ vì tuổi tác không đủ nên bọn họ từ chối.”

Ông Tạ càng ngạc nhiên: “... Vậy à? Cậu còn lợi hại hơn sự

tưởng tượng của chúng tôi.”

Bạc Cận Ngôn mỉm cười. “Cảm ơn.”

Phó Tử Ngộ quay sang Giản Dao, vẻ mặt như muốn nói: “Tôi

biết ngay mà.” Giản Dao cười tủm tỉm, không lên tiếng.

Một lúc sau, lão Tiếu đỏ mặt, kéo con trai, cầm ly rượu, đứng

dậy: “Phó giáo sư Bạc, chúng tôi sẽ không quên ơn cứu mạng của
cậu. Cha con chúng tôi xin uống cạn ly rượu này, còn cậu tùy ý.”

Bạc Cận Ngôn đáp: “Tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình,

không tồn tại thứ tình cảm cá nhân như “ơn cứu mạng” mà chú
nói. Vì vậy chú không cần cảm ơn tôi.”

Giản Dao lập tức cầm ly rượu đặt trước mặt Bạc Cận Ngôn,

nhét vào tay anh. Phó Tử Ngộ ở bên cạnh pha trò: “Cận Ngôn là
người khiêm tốn. Cậu ấy nói thế chính là không muốn chú để
chuyện đó trong lòng…”

Phó Tử Ngộ rõ ràng là cao thủ điều hòa bầu không khí trong

các cuộc gặp gỡ. Anh nhanh chóng dẫn dắt câu chuyện sang
hướng khác, ví dụ công việc của Giản Dao.

“Kỳ sau không có tiết học. Quay về trường là em đi thực tập

ngay, cũng chẳng khác gì đi làm.” Giản Dao cười, nói. Bởi vì trong
lòng đầy chờ mong nên gương mặt cô vô cùng rạng ngời.

Con gái sắp bước ra ngoài xã hội, người làm mẹ khó tránh khỏi

lo lắng. Bà Giản cất giọng hiền từ với Giản Dao: “Con sống ở bên
ngoài, mẹ cũng không thể chăm sóc con. Con lại sắp thuê nhà ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.