HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 172

Anh đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, giống

một pho tượng cao lớn. Anh cũng nhìn cô chăm chú, cất giọng
trầm ấm, rõ ràng: “Giản Dao, đừng sợ hãi, tạm biệt!”

Giản Dao vẫn chưa kịp định thần, anh đã đóng cửa.

Giản Dao tỉnh dậy, trời đã sáng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có thể thấy một khoảng trời nhỏ ở

sau tòa nhà cao chọc trời. Cô xuống giường, rửa mặt mũi. Đầu óc
tỉnh táo một chút, cô liền gọi điện cho Bạc Cận Ngôn. Tối qua,
sau khi bị anh “đuổi" ra ngoài, cô không cố chấp tìm anh nữa. Bởi
cô biết với tính cách của Bạc Cận Ngôn, chắc chắn anh sẽ không
mở cửa cho cô.

Bây giờ không biết tình hình thế nào.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy...” Đầu kia vang

lên giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại.
Xem ra tình hình tương đối nghiêm trọng, bởi vì từ trước đến nay
Bạc Cận Ngôn chưa bao giờ tắt điện thoại. Giản Dao xuống tầng
dưới, gõ cửa nhà Bạc Cận Ngôn. Tiếng gõ cửa vang vọng trên
hành lang vắng lặng nhưng không có người trả lời.

Buổi sáng thứ Hai là thời điểm bận rộn nhất trong tuần. Giản

Dao vừa đến công ty liền đối mặt với công việc chất cao như núi.
Do đó, cô tạm thời gác lại chuyện gọi điện cho Bạc Cận Ngôn.

Buổi trưa, Giản Dao mới bớt chút thời gian, ra chỗ cầu thang

của tòa cao ốc, gọi điện cho Phó Tử Ngộ.

“Tử Ngộ, anh có biết Bạc Cận Ngôn...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.