cuộn vào nhau.
Giản Dao quay về phòng khách, một mình ngồi trong bóng tối
mấy phút. Sau đó, cô đứng dậy, đi vào phòng bếp. Giản Dao bật
bếp ga, cô đứng bên ngọn lửa, sưởi ấm hai tay. Vừa ngẩng đầu,
cô liền nhìn thấy chai rượu ngon mà cô tặng Bạc Cận Ngôn trên
tủ bếp. Giản Dao không do dự, lấy chai rượu xuống, tần ngần vài
giây rồi ngửa đầu uống mấy hớp. Bố đẻ và bố dượng cô đều thích
uống rượu nên cô cũng bị ảnh hưởng. Chút rượu này chẳng là gì
đối với cô.
Lồng ngực nóng rực, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là bụng hơi
đói, Giản Dao bắt đầu tìm đồ ăn trong bếp. Nhưng tất cả các tủ
bếp đều trống không, đến tủ lạnh cũng chẳng có thứ gì, ngay cả
hoa quả. Giản Dao lại mở ngăn đá. Lần này cô có thu hoạch,
trong đó chứa rất nhiều cá, từng tầng từng tầng xếp ngay ngắn,
thẳng hàng. Đều là cá do cô câu được.
Tuy bị mất điện nhưng vì bây giờ là mùa đông, ngăn đá vẫn
giữ nhiệt độ rất thấp. Giản Dao lấy con cá to nhất, ném xuống cái
thớt trên bệ bếp. Mặc dù chỉ có ánh sáng phát ra từ máy điện
thoại và ngọn lửa trên bếp ga, Giản Dao gần như phải lần mò
trong bóng tối nhưng cô vẫn có thể nấu món ăn đơn giản. Món
thịt cá thái lát chần nhanh chóng được làm xong. Giản Dao để đĩa
cá trên bàn, bắt đầu dọn dẹp kệ bếp theo thói quen. Ai ngờ dọn
dẹp xong, vừa quay người, cô liền phát hiện bàn ăn trống không.
Giản Dao ngẩn người. Cô ngoảnh đầu, liền bắt gặp hình bóng
cao lớn màu trắng đang đứng ở một đầu bàn, tay cầm đĩa thức
ăn của cô.
Một tiếng “cạch” nhẹ vang lên, anh đặt đĩa cá xuống bàn.
“Rất khó ăn.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, dễ nghe.
“Thịt chín quá, bỏ quá nhiều muối.”