HÃY NHẮM MẮT KHI ANH ĐẾN TẬP 1 - ĐINH MẶC - Trang 76

Giản Dao: “... Tôi không cảm thấy.”

Mặc dù nói vậy nhưng cô biết nhiều người miền Bắc không

thích ứng với mùa đông của phương Nam. Bạc Cận Ngôn trưởng
thành ở nước ngoài, có lẽ do không hợp thủy thổ nên anh mới
đeo khẩu trang. Chỉ là anh thích làm theo ý mình, trong khi người
miền Nam không có thói quen đeo khẩu trang, thảo nào anh bị
thiên hạ gọi là “quái nhân”.

Ô tô đi một đoạn, rời khỏi nội thành, lên đường quốc lộ.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Giản Dao hỏi.

Bạc Cận Ngôn tựa vào thành ghế, dáng vẻ rất thư thái. Thân

hình cao lớn của anh chiếm nửa già không gian. Giản Dao chỉ còn
lại góc nhỏ. Vậy mà anh cũng chẳng bận tâm, bàn tay đặt trên
đầu gối gõ nhẹ, anh cất giọng lười nhác: “Đi lấy địa chỉ của hắn.”

“Hắn? Hắn là ai?”

Khóe miệng Bạc Cận Ngôn ẩn hiện ý cười: “Đương nhiên là tên

tội phạm của chúng ta.”

Xe cảnh sát chạy nhanh trên đường quốc lộ. Hàng cây hai bên

đường tiêu điều trong sắc trời mùa đông ảm đạm.

Giản Dao nhìn gương mặt thản nhiên của Bạc Cận Ngôn, hỏi

tiếp: “Ý anh là... tội phạm chỉ có một tên? Hơn nữa, còn là người
ở đây?” Trước đó, Lý Huân Nhiên nghi ngờ tội phạm là một nhóm
chuyên bắt cóc trẻ em hoặc đám giang hồ từ ngoài đến đây gây
án. Nhưng theo cách nói của Bạc Cận Ngôn, anh đã phủ nhận hai
khả năng này.

Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô. “Cô cũng không đến nỗi ngốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.