HÃY TẮT ĐÈN VÀ ĐỌC - Trang 102

- Kìa, đến giờ đi tiêm rồi kìa, em đi đi kẻo các bác sỹ lại mắng ầm lên

đấy!

Nghe đến vậy, tôi tháo chạy ra khỏi cổng. Không ngờ cái bệnh viện bé tí

này mà cũng lắm chuyện gớm, càng nghĩ càng đau đầu. Giờ mà tôi còn kể
với các cô y tá này là tôi còn nhìn thấy ma trong bệnh viện, chắc cái chỗ
này phải lập đàn đốt vía mất!

Đến chiều, các cô y tá lại vào một lượt tiêm thuốc cho từng người. Lần

này, lại là cô ục ịch đến tiêm cho tôi, ánh mắt sắc lẻm lướt qua cốc cháo im
lìm mà tôi không đụng đến dù chỉ một thìa. Lại tiếp tục cắm một mũi tiêm
đầy đau đớn, lần này không chịu được, tôi hét lên, đấm bàn tay còn lại vào
thành giường thì ôi thôi, quờ đúng vào chai sữa đang uống dở, sữa văng
tung tóe khắp ga trải giường.

Cô y tá lại nhăn nhó than vãn, còn bắt tôi phải tự tháo ga lau dọn, còn cô

ta sẽ đi lấy chiếc mới. Tôi vùng vằng lật cả tấm ga cả chiếu lót phía dưới,
thì tình cờ nhìn thấy một tờ giấy bìa nhỏ bay ra.

***

Một dãy số dài ngoằng, trông cứ như mật mã gì vậy. Đang đứng như

phỗng, cô y tá lại cất giọng nạt nộ:

- Còn đứng đấy làm gì, sao chưa gấp lại gọn gàng đi?

- Tại cháu nhìn thấy tờ giấy này ạ.

Tức thì, tất cả mọi người trong phòng bệnh quay lại nhìn tôi đầy thắc

mắc. Ngay cả cái chị mang bầu, đang ú ớ buôn chuyện điện thoại với bạn
cũng im bặt lại, nghe ngóng xem tôi đang cầm giấy gì. Cô y tá vội vàng
giằng tờ giấy ra khỏi tay tôi, miệng vẫn không quên nói:

- Lằng nhằng, giấy tờ vớ vẩn mà cũng quan tâm. Ga mới đây, xếp lại đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.