HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 338

đi.

"Không phải." Tô Hàng lắc đầu rồi nói, "Không phải lúc đó em đã

khóc sao? Trong lòng anh liền vô cùng áy náy, cho nên liền.. liền thường
đứng ở cổng trường học nhìn lén em. Sau đó anh phát hiện dường như em
vô cùng dễ dàng tin người khác, cho nên anh.."

"Cho nên cái gì?" Trầm Khê nhớ kỹ, bởi vì được bảo vệ quá tốt, khi

còn bé mình quả thật rất dễ dàng tin tưởng người khác, mãi cho đến khi cô
học cấp hai biết được Vân Thư (Bởi vì lúc trước Vân Thư kém chút nữa bị
bắt cóc nên mới chuyển tới đây), cô mới bắt đầu hiểu rõ về mặt khác của
thế giới.

"Mỗi ngày anh đều ở cổng trưởng chờ em tan học, cho đến khi người

nhà đến đón em, thì mới rời khỏi." Bây giờ nói lại, quả thật hắn như một
tên nhìn trộm vậy.

"Mỗi ngày sao?" Trầm Khê kinh ngạc hỏi.

"Hừm, mãi cho đến khi anh trở về Tô gia, sau đó ra nước ngoài học."

Trường Trầm Khê học là thẳng từ tiểu học đến cấp ba, Tô Hàng vẫn luôn
giúp đỡ Trầm Khê, cho đến khi hắn không thể không rời đi, hết thảy bốn
năm.

Trầm Khê há to miệng, cô muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên

nói như thế nào, vừa bởi vì biết có người yên lặng bảo vệ mình tận bốn năm
mà cảm động, lại vừa cảm thấy có chút quái dị.

"Anh trở về từ nước ngoài, thì lại gặp em ở một bữa tiệc rượu." Tô

Hàng nói, "Toàn bộ bữa tiệc rượu, vì thân phận của ta, không người nào
nguyện ý muốn bắt chuyện với anh, mỗi ánh mắt nhìn qua đều là sự khinh
bỉ, chỉ có khi em trông thấy anh, thì mới nở nụ cười."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.