HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 469

"Đúng." Tô Hàng rất thẳng thắn gật gật đầu, "Tôi điều tra anh."

"Tại sao chứ?" Trần Vũ chất vấn.

Tô Hàng lạnh lùng nhìn anh ta: "Đừng kích động như vậy, nghe tôi nói

hết đã."

Trần Vũ vẻ mặt đầy căm phẫn.

"Tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, cùng một cô nhi viện với anh."

"Trùng hợp... Như vậy?" Sắc mặt phẫn nộ của Trần Vũ tức khắc trắng

bệch.

"Lúc ở cô nhi viện, viện trưởng thích gọi tôi là Tiểu Hàng, gọi anh là

Tiểu Lượng." Tô Hàng tiếp tục nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, anh ngủ
giường trên tôi*."

*Chắc là hai người ngủ giường tầng.

"Rầm!" Tay Trần Vũ run lên, cà phê đổ đầy bàn, chảy xuống đất. Trần

Vũ hoảng loạn cầm lấy IPAD dính cà phê, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Tô
Hàng, có vẻ đầy kinh hoảng và né tránh.

"Hai mươi mốt năm trước, tôi bị mất một chiếc vòng tay." Tô Hàng

nhìn người đàn ông đang lúng túng sợ hãi, chậm rãi hỏi, "Gần đây tôi nghe
nói, hình như nó ở chỗ anh."

Trần Vũ nhìn cái người khí định thần nhàn* ở đối diện, toàn thân lạnh

lẽo tựa như rơi vào hầm băng, ngoại trừ phát run lên, nói cũng chẳng nói
nên lời.

*Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã. (theo Wikipedia)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.