HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 533

"Làm chi? Muốn học cha em hả?" Trầm Khê nhướng mày.

"Đúng vậy." Tô Hàng nghiêm trang gật đầu, "Chẳng những muốn học,

mà còn muốn trò giỏi hơn thầy. Tới lúc chúng ta già rồi, anh hi vọng con
của chúng ta cũng có thể giống như em vậy, kể lại cho nửa kia của mình
nghe về câu chuyện của chúng ta."

Trầm Khê đột nhiên đứng lại, cô nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, một

khe hở cuối cùng trong lòng cũng đã được lấp đầy, đây là lời âu yếm cảm
động nhất mà cô từng nghe.

"Ồ... Ở đây còn có dương cầm nữa này." Tô Hàng nhìn cây đàn, trên

đó có một khung ảnh, hắn cầm lên nhìn nhìn rồi nói, "Đây chắc là em năm
lớp ba rồi."

Trầm Khê nhìn thoáng qua bức ảnh, cô chụp nó sau khi đậu cuộc thi

lên cấp dương cầm lần đầu tiên, đúng là lúc học lớp ba. Nếu không phải có
chuyện này đánh dấu mốc, chỉ xem ảnh chụp không thôi thì chính Trầm
Khê còn khó nhớ nổi lúc ấy mình bao nhiêu tuổi.

"Sao anh biết được?" Trầm Khê hỏi.

"Bởi vì cái này." Tô Hàng chỉ vào chiếc nơ bướm trên tóc bé Trầm

Khê trong khung ảnh, "Hồi em học lớp ba cực kì thích cái nơ bướm này,
ngày nào cũng đeo."

"Sao anh biết em ngày nào cũng đeo?" Trầm Khê lại hỏi.

"Khụ..." Đương nhiên là vì lúc ấy anh hôm nào cũng đứng trước cổng

trưởng chờ em tan học, nhưng lời này Tô Hàng không thể nói, "Khi đó
không phải anh đang nhặt vỏ chai ở khu vực xung quanh trường em sao,
nên mới thường xuyên gặp được em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.