HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 616

"Ngoan quá." Tô Hàng không nhịn được hôn lên mặt mỗi đứa một cái.

Tả Tả và Hữu Hữu có chút xấu hổ bụm mặt, một lát sau, cả hai cùng

lúc nhào qua, một trái một phải trả lại một cái hôn, trái tim Tô Hàng lập tức
tan thành nước.

Lúc ăn cơm chiều, cha Trầm mẹ Trầm dẫn Tả Tả và Hữu Hữu về,

trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Hàng với Trầm Khê. Tô Hàng đời trước
không nói nhiều, hai người phần lớn thời gian đều yên lặng, nhưng gần như
chỉ cần Trầm Khê có yêu cầu gì, hắn đều có thể phát hiện ngay.

Trầm Khê cố gắng liên tục phá vỡ sự yên lặng, bởi vì cô biết, hình

thức như vậy sẽ khiến Tô Hàng có cảm giác an toàn. Chỉ là trời càng ngày
càng tối, Trầm Khê nhìn đôi mắt đã buồn ngủ đến hiện đầy tơ máu của
người kia, không thể không nói: "Nếu mệt thì ngủ đi."

Tô Hàng lắc lắc đầu.

"Anh đã hai ngày một đêm không chợp mắt rồi." Cảm xúc lại thay đổi

rất nhanh, thân thể nào mà chịu nổi.

"Anh không buồn ngủ." Tô Hàng bướng bỉnh nói, "Em ngủ trước đi."

"..." Trầm Khê nhìn gương mặt tiều tụy của nam nhân, có chút tức

giận trách, "Rõ ràng anh đã buồn ngủ thế này rồi, tại sao không chịu ngủ?"

"..." Tô Hàng thấy Trầm Khê nổi giận, môi mấp máy vài cái, tay căng

thẳng nắm chặt quyển tạp chí đã đọc được một nửa, rối rắm trả lời, "Anh
sợ... Anh sợ ngủ rồi sẽ tỉnh mộng..."

Tim Trầm Khê khẽ thắt lại.

"Tả Tả và Hữu Hữu, con gái, còn cả em như vậy..." Một Trầm Khê

hạnh phúc như vậy, "Đều sẽ tan biến."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.