- Tuy nhiên, thưa bà, cháu nó đúng như những gì bà đã yêu cầu đấy ạ. Bà
đã nói rõ là cần một bé gái không giống ai. Vậy nên tôi mới nghĩ đến đứa
trẻ này, bởi vì một khi đã lớn thì trẻ con ở chỗ chúng tôi cũng lại giống như
mọi đứa trẻ khác. Bây giờ tôi đang vội, ông bà chủ của tôi đang đợi. Nếu
được họ cho phép, tôi sẽ trở lại xem mọi chuyện ra sao.
Nói rồi cô ta đi, nhưng bà Rougemont còn cố đi theo vì bà còn có nhiều
điều cần phải hỏi cô. Trong lúc đó, Heidi, được Claire ra hiệu, tiến đến bên
cô.
- Chị phải gọi em là gì? - Cô hỏi. - Heidi hay Adelaide?
- Em là Heidi.
- Chị sẽ gọi em là Heidi. Em có biết là em có mái tóc xoăn rất đẹp không?
- Vâng.
- Em sẽ thích ở Francfort chứ?
- Em không biết... Ngày mai em sẽ trở về để mang bánh mì trắng cho bà.
- Chị tin là em sẽ ở lại đây. Em sẽ học đọc. Khi người ta biết đọc, người ta
sẽ thấy rất tự hào, chị bảo đảm với em đấy.
- Em chẳng hề muốn học.
- Ông gia sư rất tử tế. ông ấy sẽ giải thích cho em mọi điều suốt hàng giờ
liền, nếu thấy cần.
Khi bà Rougemont trở lại căn phòng - bà ta đã không theo kịp được Dete -
bà ta rất bực là không thể thay đổi được chuyện đã rồi và buộc phải giữ
Adelaide ở lại nhà. Bà chạy từ phòng học sang phòng ăn và trút mọi nỗi lên
Sebastien, lúc đó đang trợn tròn mắt xem liệu mình có còn quên thứ gì cho
bữa ăn không. Bà chất vấn:
- Anh vẫn còn chưa xong à? Liệu chúng ta có được ngồi vào ăn bữa tối nay
không đây?
Rồi bà đi tìm Tinette, ra lệnh cho cô ta dọn buồng cho cô bé và lau bụi các
đồ gỗ.
- Có cần thiết không ạ? - Cô hầu hỏi bằng một giọng nhạo báng muôn thuở.
Sebastien đang ở bên Claire để đưa cô sang phòng ăn. Anh ta gập hai bên
tay vịn của chiếc ghế đẩy. Heidi tò mò nhìn Sebastien và nói:
- Chú rất giống anh Pierre chăn dê bạn cháu.