HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 222

sơ đẳng và cô gái đáng thương ấy đã không bao giờ tỉnh lại.
- Cô đã khéo léo che giấu sai phạm của mình, Eliott nhận xét, và cũng phải
nói thêm rằng cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cô gái điếm đó.
Samantha vẫn nhắm mắt. Sai lầm ấy, cô đã phạm phải do thiếu cẩn thận. Sự
thật là buổi tối hôm ấy, tâm trí cô đang để đi nơi khác. Cô đang mải nghĩ tới
New York và người cha của cô lúc nào cũng mắng chửi cô là "đồ khốn đĩ
rạc, đàng điếm", tới mẹ cô cứ ba giây một lần nhắc đi nhắc lại từ "nhục
nhã" và tới các anh trai của cô đã tống cổ cô ra khỏi thành phố.
Khi cô mở mắt ra, cô nhìn Eliott, hoảng sợ.
- Làm sao ông biết được tất cả những điều đó?
- Vì chính cô đã kể cho tôi nghe.
Samantha lắc đầu. Cô chưa bao giờ kể về sự cố đó với bất kỳ ai, kể cả xưng
tội. Trái lại, từ hai năm nay, cô đã đặt cả lòng tin của mình vào việc cầu
nguyện không ngừng nghỉ, như để chuộc lỗi lầm. Hơn hết thảy, cô muốn
quay trở về trước đó, sao cho cái ngày đáng nguyền rủa ấy chưa bao giờ tồn
tại. Đã bao lần cô cầu trời ban cho cô một cơ hội để cô chuộc lại tội lỗi!
- Cứu một mạng sống để chuộc lại một cái chết... Eliott nói như doán được
ý nghĩ của cô.
Chần chừ vài giây, Samantha cài nút áo khoác và nói đơn giản:
- Tôi lên phòng mổ đây.
Eliott chuẩn bị nối bước cô thì ông bỗng cảm thấy bàn tay mình bắt đầu run
lên.
Đến rồi ư!
Ông trốn vào trong toalét, may thay vào giờ giữa đêm này trong đó vắng
tanh. Hoảng sợ, ông cảm thấy mình đang dần biến mất. ông cúi người
xuống bồn rửa tay để vã nước lên mặt. Trái với Samantha, ông chẳng tin có
Chúa song không vì thế mà ông không thử cầu nguyện.
Hãy để cho con mổ! Hãy để cho con được ở lại lâu thêm chút nữa!
Nhưng Chúa mà ông không hề đặt niềm tin chẳng thèm đếm xỉa tới lời cầu
xin của ông và Eliott chẳng còn cách nào khác ngoài việc để cho mình bị
hút vào lối mòn thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.