HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 232

Ông vẫn còn chưa kể xong chuyện thì Elliott đã nóng lòng muốn hỏi ông
hàng ngàn câu, song ông đã đứng lên chuẩn bị rời khỏi bàn. Anh bác sĩ trẻ
hiểu ra rằng mình sẽ không thể biết nhiều hơn và đây đúng là lần cuối cùng
anh gặp ông.
Khi anh còn nhìn thấy ông đứng trước mặt mình thêm vài giây cuối, anh
chợt cảm thấy như bị xâm chiếm bởi một thứ cảm xúc mà anh không hề
chờ đợi. Hai đêm trước thôi, trong ca mổ của Ilena, ông đã khiến anh ngạc
nhiên bởi sự bình tĩnh và khả năng đưa ra những quyết định chính xác. Giờ
đây, anh tiếc vì đã không có thêm thời gian để hiểu ông hơn.
Người bác sĩ già chậm rãi cài cúc áo măng-tô lại. Ông cảm thấy mình sắp
ra đi, song kinh nghiệm cho thấy lúc này ông vẫn còn có một hoặc hai phút
nữa.
- Tôi muốn tránh để không biến mất ngay giữa quán...
- Đúng là nếu làm thế thì tôi sẽ gặp một vài phiền phức.
Đến lúc chuẩn bị chia tay, Elliott sáu mươi tuổi chỉ đặt một bàn tay lên vai
Elliott ba mươi tuổi trước khi bỏ đi.
Khi gần ra đến cửa, ông quay người lại một lần cuối để gật đầu chào bản
sao của mình. Ánh mắt của họ gặp nhau và trong đôi mắt chàng trai, ông
nhận thấy điều mà ông đã từng thấy trong đôi mắt của một vài bệnh nhân:
nỗi buồn của những người đã không bao giờ phục hồi nổi những vết thương
của thời thơ ấu.
Thay vì bước ra khỏi quán, ông quay trở lại. Ông vẫn còn một điều cần nói
với bản sao của mình: một câu nói mà chính ông đã chờ đợi suốt nhiều
năm, nhưng đã chẳng có ai buồn nói với ông điều đó.
Một câu nói rất đơn giản, song ông đã phải trải qua cả cuộc đời để có thể
hiểu được.
- Cậu chẳng có lỗi gì cả...
Thoạt đầu, anh bác sĩ trẻ chẳng hiểu bản sao của mình đang ám chỉ điều gì.
Song ông đã nhắc lại.
- Cậu chẳng có lỗi gì cả...
- Sao cơ?
- Việc mẹ cậu tự tử, những cú đấm của bố cậu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.