HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 100

phải cất công chạy chọt không ít để đạt được điều này. Cô không cho phép
mình cười, dĩ nhiên rồi, không phải lúc, nhưng cô rất điềm tĩnh.

— Cậu có thể nói rõ cho tôi biết là làm thế nào để đi đến đó không?
— Việc này… - Albert vội vàng trả lời, - không dễ đâu… Chị biết đấy,

đấy là vùng nông thôn, để tìm được cột mốc thì…

— Thế cậu có thể đưa chúng tôi đi đến đó chứ?
— Bây giờ ư? - Albert lo lắng hỏi. - Là vì…
— A không, không phải bây giờ đâu!
Madeleine buột miệng trả lời, cô lập tức hối hận, cắn môi, cầu cứu đại úy

Pradelle.

Và lúc ấy, một điều kỳ cục xảy ra: ai cũng hiểu vấn đề chính xác là gì.
Một lời nói ngắn ngủi phát ra quá nhanh và thế là xong. Tình thế bỗng

chốc thay đổi hoàn toàn.

Pradelle là kẻ phản ứng nhanh nhất, như thường lệ:
— Cô Péricourt muốn viếng mộ em trai, cậu biết đấy…
Y nhấn từng âm tiết một, như thể từng âm tiết chứa đựng một nghĩa cụ

thể và độc lập.

Viếng. Để xem nào. Thế tại sao không làm ngay?
Sao lại phải chờ?
Là bởi vì, để làm điều cô muốn, phải có chút thời gian và nhất là rất kín

đáo.

Đã nhiều tháng nay, các gia đình đồng loạt đòi hài cốt của những người

lính đã được mai táng ở chiến trường. Hãy trả lại con cho chúng tôi. Nhưng
chẳng làm được gì. Là bởi khắp nơi ở đâu cũng có. Nằm rải rác khắp miền
Bắc và miền Đông đất nước là những ngôi mộ tạm bợ được đào vội bởi vì
người chết nào có thể chờ, xác chết thối rữa rất nhanh, đó là chưa kể đến lũ
chuột. Từ ngày đình chiến, các gia đình bắt đầu kêu gào nhưng Nhà nước
vẫn một mực từ chối. Đồng thời, khi nghĩ đến chuyện đó, Albert thấy như
vậy cũng hợp logic thôi. Nếu chính phủ cho phép người dân tự khai quật
mộ lính, rồi mà xem, chỉ trong vài ngày, hàng trăm nghìn gia đình sẽ dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.