HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 137

Édouard rời khỏi Bệnh viện Rollin vào đầu tháng Sáu, vài ngày sau, anh

bắt đầu có những biểu hiện trầm uất đáng lo ngại: người run từ đầu đến
chân, toát mồ hôi đầm đìa, hễ ăn vào một tí là nôn… Albert cảm thấy bất
lực. Những cơn cấp phát đầu tiên do thiếu moóc phin dữ dội đến mức phải
trói cậu ta vào giường - như tháng Mười một vừa rồi, ở bệnh viện, đó đúng
là nỗi buồn khi chiến tranh kết thúc - và phải bít khe cửa kẻo chủ nhà đến
giết cậu ta để xoa dịu cơn đau cho cậu ta (và cơn đau của chính họ).

Nhìn Édouard ai cũng khiếp sợ, một bộ xương người bị quỷ ám.
Bác sĩ Martineau sống ở gần đó đã nhận lời đến tiêm cho cậu ta, đó là

một người lạnh lùng, khó gần, ông bảo đã cắt chân, cắt tay cho lính đến
mười ba lần trong chiến hào vào năm 1916. Nhờ vậy, Édouard mới tìm lại
được chút bình tâm. Qua Martineau, Albert đã liên hệ với Basile, sau này
trở thành người cung ứng cho anh; hắn phải ăn trộm trong các hiệu thuốc,
trong các bệnh viện, trạm xá, hắn chuyên về thuốc thang, hắn có thể tìm
cho bạn bất cứ thứ gì bạn muốn. Ít lâu sau, may cho Albert, Basile đã đề
nghị bán cho anh một lô thuốc ống mà hắn muốn tống khứ đi, một kiểu
khuyến mại, xuất hàng tồn kho.

Albert ghi chép cẩn thận số lần và liều lượng tiêm trong một tờ giấy:

ngày, giờ và liều lượng để giúp Édouard kiểm soát được việc sử dụng moóc
phin, rồi anh cố gắng khuyên giải cậu ta theo cách của mình nhưng không
có tác dụng. Nhưng ít nhất, khi ấy, Édouard trông đỡ hơn. Cậu ta ít khóc đi,
ngay cả khi không vẽ nữa, mặc dù Albert đã mang đến cho cậu ta nào sổ,
nào bút. Tưởng chừng như cậu ta suốt ngày nằm trên đi văng mà nhìn trời
nhìn mây vớ vẩn. Sau đó, cuối tháng Chín, thuốc dự trữ hết còn Édouard
vẫn chưa cai được. Vào tháng Sáu, mỗi ngày cậu ta dùng 60 mg, còn ba
tháng sau là 90 mg. Albert thấy tình trạng đó vẫn chưa kết thúc. Édouard
luôn sống xa lánh và ít nói. Albert không ngừng phải chạy vạy kiếm tiền
mua moóc phin, rồi lo tiền thuê nhà, lo việc ăn uống, than củi; quần áo thì
miễn bàn, quá đắt. Những đồng tiền cứ thế ra đi với tốc độ chóng mặt.
Albert đã cầm đồ tất cả những gì có thể, thậm chí anh còn ngủ với bà
Monestier, chủ tiệm đồng hồ treo tường, anh làm bao bì cho tiệm này, đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.