HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 141

Với Albert, chưa bao giờ phút giây lại có vẻ dài lâu như vậy, trừ những

giây phút anh bị chôn sống dưới hố pháo, vả lại, anh thấy giữa hai sự kiện
có một sự tương đồng mơ hồ nào đó.

Cô cùng bạn trai đi ra tầng bán đồ lót, thậm chí hai người không nhìn

nhau. Albert rời thang máy ở tầng trệt, cởi bộ đồng phục rồi bỏ về mà
không đòi tiền công. Một tuần làm việc không công.

Vài ngày sau, vì thấy anh chấp nhận làm một công việc nhỏ mọn như

vậy, Cécile như cảm thấy mủi lòng, cô trả lại nhẫn đính hôn cho anh. Qua
bưu điện. Anh muốn gửi trả lại cho cô, anh có xin bố thí đâu, vả chăng anh
có vẻ nghèo khổ đến mức ấy ư, ngay cả trong bộ chế phục của một tên đầy
tớ? Nhưng thời buổi thực sự khó khăn, điếu thuốc lá Caporal mà đến một
quan rưỡi, cần phải tiết kiệm, giá than leo thang như điên. Anh mang chiếc
nhẫn ra tiệm cầm đồ. Từ ngày đình chiến, người ta gọi tiệm cầm đồ là Quỹ
tín dụng thành phố, nghe có vẻ cộng hòa hơn.

Hẳn là anh có rất nhiều thứ để chuộc lại ở đó, nếu anh không vĩnh viễn

từ bỏ chúng.

Sau tình tiết đó, Albert chẳng kiếm được công việc nào khá khẩm hơn

ngoài việc làm quảng cáo, anh mang những tấm biển quảng cáo và đi trong
các đường phố, trước ngực một tấm và sau lưng một tấm, nặng như con lừa
chết! Với những tấm áp phích quảng cáo giá cả ở Samaritaine hay chất
lượng xe đạp De Dion- Bouton. Nỗi ám ảnh của anh là gặp lại Cécile. Mặc
một bộ đồ lố lăng, như thế là quá cực rồi, nhưng lại còn đeo thêm những
tấm áp phích quảng cáo nước giải khát Campari nữa thì quả là anh không
thể kham nổi.

Chỉ đáng nhảy xuống sông Seine.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.