HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 142

12

Ô

ng Péricourt mở mắt ra khi chắc chắn chỉ còn lại một mình.

Náo loạn cả lên… Cả đám người kích động ở Jockey Club, như thể ngất

xỉu trước đông người vẫn chưa đủ nhục…

Rồi sau đó, Madeleine, thằng con rể, bà quản gia vặn vẹo tay phía cuối

giường, điện thoại reo liên tục trong sảnh, và bác sĩ Blanche với những
thuốc giọt, thuốc vỉ, với giọng nói của cha xứ, với những lời khuyên dông
dài. Vì lẽ không tìm ra bệnh gì, ông ta nói nào là tim, mệt mỏi, lo âu, nào là
không khí ở Paris, ông ta nói tầm bậy tầm bạ, chỗ của ông ta là ở trường đại
học chứ đâu phải ở đây.

Gia đình Péricourt có một dinh thự riêng rộng lớn với cửa sổ hướng về

công viên Monceau. Ông Péricourt đã nhượng cho con gái phần lớn tòa
nhà. Sau khi lấy chồng, Madeleine đã trang trí lại tầng ba, nơi cô sống cùng
chồng, theo sở thích của mình. Ông Péricourt thì sống ở tận tầng trên cùng,
tất cả có sáu phòng trong đó thực ra ông chỉ sống trong một phòng ngủ
rộng lớn - vừa là phòng làm việc và phòng đọc sách - và một phòng tắm,
nhỏ nhắn nhưng đủ cho một người độc thân. Với ông, ngôi nhà có thể gói
gọn vào căn hộ này. Từ khi vợ chết, hầu như ông không đặt chân vào các
phòng khác nữa, ngoài phòng ăn đồ sộ ở tầng một. Nếu chỉ có ông thì việc
tiếp khách sẽ diễn ra ở nhà hàng Voisin và chẳng có gì phải bàn nữa.
Giường ngủ của ông kê ở một góc phòng và được che bằng một tấm màn
nhung xanh đậm, ông không bao giờ tiếp phụ nữ ở đây, để làm chuyện đó
ông đi chỗ khác, còn đây là chỗ của ông.

Khi người ta đưa ông về tới nơi, Madeleine kiên nhẫn ngồi lại bên cạnh

ông hồi lâu. Cuối cùng, khi cô nắm lấy tay ông, ông không chịu nổi nữa.

— Như trông coi người chết vậy, - ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.