HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 155

bằng những cuộc di chuyển bí mật của các đội quân - thời ấy Édouard tám
hay chín tuổi gì đó - những cuộc di chuyển để lộ sự lo lắng từ hai phía.
Người bố lúc đầu tỏ ra bận tâm rồi lo lắng. Hai năm sau, khi thằng con trai
lớn lên thì không còn chút nghi ngờ gì nữa. Thế là ông trở nên lạnh nhạt, xa
cách, khinh bỉ. Édouard thì trở thành một kẻ quậy phá, phản loạn.

Rồi khoảng cách ngày càng được đào sâu, cho đến khi chỉ còn câm lặng,

sự câm lặng mà Madeleine không nhớ rõ ngày tháng, trong đó, rốt cuộc, hai
bố con không còn nói chuyện với nhau, tránh đánh nhau, tránh đối đầu,
thích sự ác ý vô thanh, chuộng sự giả vờ lãnh đạm. Cô phải ngược về rất xa
để cố nhớ thời điểm bập bênh trong cuộc xung đột vẫn còn ở tình trạng nội
chiến ẩn tàng, liên tục xảy ra những cuộc đụng độ nhỏ lẻ, nhưng không tìm
thấy. Hẳn là đã xảy ra một sự kiện gì đó làm ngòi nổ, nhưng cô không xác
định được. Một hôm, khi Édouard khoảng mười hai, mười ba tuổi, cô nhận
ra rằng hai bố con chỉ còn giao tiếp với nhau qua người thứ ba.

Cô đã trải qua tuổi thiếu niên trong vai trò nhà ngoại giao, phải đứng

giữa những kẻ thù không khoan nhượng, phải sẵn sàng tiếp nhận mọi thỏa
hiệp, nghe ngóng những lời ca thán từ bên này rồi từ bên kia, xoa dịu
những ác ý, vô hiệu hóa liên tiếp những ý đồ ẩu đả mới chớm hình thành.
Cứ mải lo cho hai người đàn ông đó, cô không nhận ra mình đã trở nên xấu
xí. Không thực sự xấu, chỉ bình thường, nhưng ở cái tuổi mà bình thường
có nghĩa là kém xinh hơn nhiều cô gái khác. Xung quanh có quá nhiều
người con gái trẻ trung hấp dẫn - đàn ông giàu thì lấy vợ xinh sinh con đẹp
- một hôm, Madeleine có thái độ dứt khoát, rõ ràng với vẻ bề ngoài tầm
thường của mình. Bấy giờ cô mười sáu, mười bảy tuổi. Bố cô hôn lên trán
cô, nhìn cô nhưng không thấy cô. Trong nhà chẳng có người phụ nữ nào để
nói với cô nên làm gì, phải xoay xở ra sao, cô phải suy đoán, quan sát, bắt
chước những người khác, luôn luôn thua kém một chút. Vốn dĩ cô đã chẳng
có nhiều năng khiếu về những chuyện ấy. Cô thấy tuổi thanh xuân của
mình, lẽ ra phải là sắc đẹp hay ít nhất là tính cách, lại phai tàn, tơi tả, bởi vì
chẳng có ai quan tâm đến chuyện đó. Cô có tiền, tiền thì nhà Péricourt
không thiếu, thậm chí tiền thay cho tất cả, nên cô trả công hậu hĩnh cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.