HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 159

***

Hai tiếng sau, ông Péricourt tiếp Labourdin trong phòng khách sang

trọng, nặng nề, choáng ngợp. Khi gã quận trưởng đi vào, ông không ra đón,
cũng không bắt tay anh ta. Họ cứ đứng như vậy. Mặt Labourdin rạng ngời.
Như mọi khi, anh ta sốt sắng lao đến, sẵn sàng giúp đỡ, tỏ ra có ích, cống
hiến, ban phát, ôi hắn muốn trở thành một gái làng chơi biết bao.

— Anh bạn thân mến…
Câu chuyện luôn bắt đầu theo cách đó. Labourdin rối rít hết cả lên.

Người ta cần, anh ta sẽ giúp. Ông Péricourt biết thằng con rể lợi dụng một
số quan hệ của ông và Labourdin mới đây đã bị đẩy vào ủy ban đấu giá có
nhiệm vụ quản lý cái vụ nghĩa trang liệt sĩ đó, ông đã không theo dõi sát
sao, chỉ bằng lòng với việc ghi nhận thông tin nhưng vẫn nắm được những
điều cơ bản. Dẫu sao, ngày nào ông cần biết thì Labourdin sẽ nói cho ông
biết hết. Vả lại, gã quận trưởng đã chuẩn bị sẵn sàng, vì tin chắc rằng mình
được mời đến để đề cập về chủ đề đó.

— Dự án công trình tưởng niệm của các anh đến đâu rồi? - ông Péricourt

hỏi.

Bị bất ngờ, Labourdin chặc lưỡi, mở to con mắt gà gô.
— Thưa chủ tịch…
Ai anh ta cũng gọi là “chủ tịch” bởi vì, bây giờ, ai cũng là chủ tịch của

cái gì đó, giống như “dottore” ở Ý còn Labourdin thì thích những phương
án đơn giản và tiện dụng.

— Thưa chủ tịch, nói thật là… - Anh ta bối rối.
— Đúng vậy, - Péricourt khích lệ, - cho tôi biết hết đi, như thế là tốt nhất.
— Thì là…
Labourdin không có đủ trí tưởng tượng để nói dối, dù là nói dối dở ẹc. Vì

thế anh ta nói:

— Dự án… chưa đâu vào đâu cả!
Một sự đã rồi hay ho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.