HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 163

13

D

ưới trời mưa tầm tã, hộp đựng giày kẹp nách, bàn tay trái băng bó,

Albert đẩy rào chắn bước vào một khoảnh sân nhỏ nơi chất đống những
rầm cửa, bánh xe, mui xe ngựa đã bục, ghế dựa gãy, những thứ vô bổ,
không biết chúng được mang đến đây bằng cách nào và để làm gì. Bùn
ngập khắp nơi, và Albert thậm chí còn không tìm cách bước trên những
viên gạch lát được xếp theo hình bàn cờ, bởi vì mưa lụt mới đây đã đẩy
gạch rời xa nhau quá, cho nên có lẽ phải nhảy như làm xiếc thì mới không
bị ướt chân. Anh không còn giày cao su từ khi đôi sau cùng bị hỏng, dù sao
đi nữa, tay ôm hộp các tông đầy ống thủy tinh mà nhảy như vũ công thì…
Anh nhón chân đi qua sân, đến một ngôi nhà nhỏ, có một tầng đã được quy
hoạch lại để cho thuê với giá hai trăm quan, chẳng là gì so với giá tiền thuê
nhà trung bình ở Paris.

Họ đã chuyển đến đây sống vào tháng Sáu, ít lâu sau khi Édouard trở lại

làm dân thường.

Hôm đó, Albert đến đón Édouard ở bệnh viện. Dù ít tiền nhưng anh cũng

bấm bụng đi taxi. Từ khi cuộc chiến kết thúc, người ta đã thấy nhiều người
cụt tay cụt chân đủ loại - trong lĩnh vực này, chiến tranh cũng có một trí
tưởng tượng không thể ngờ - nhưng sự xuất hiện của quái vật Golem

*

khập

khiễng trên cái chân cứng đơ với một lỗ thủng ngay giữa mặt vẫn làm cho
tay tài xế người Nga khiếp đảm. Bản thân Albert, mặc dù tuần nào cũng
đến bệnh viện thăm bạn, mà còn thấy ngạc nhiên. Ở bên ngoài, ấn tượng
mà lỗ thủng ấy tạo nên không hề giống như khi ở trong phòng. Như thể
người ta dắt một động vật vườn thú đi dạo ngay trên phố. Suốt chặng
đường, họ chẳng nói một câu.

Édouard không có nơi nào để đi. Khi đó Albert đang ở trong một gian

phòng chật chội trên tầng bảy áp mái, gió thông thốc thổi, trong hành lang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.