HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 168

bàn chải, lớp vải xa tanh mượt mà anh đã níu lấy vào buổi tối khi mẹ cúi
xuống người anh, hoặc tấm lắc bằng vàng mà bà cúi xuống mở ra cho anh
xem như một điều bí mật. Trái lại, anh chẳng nhớ gì về giọng nói của bà, về
những gì bà nói, về ánh mắt của bà. Mẹ anh đã tan biến trong ký ức anh,
chịu chung số phận với tất cả những người còn sống mà anh từng quen biết.
Phát hiện này khiến anh sửng sốt. Từ ngày anh không còn mặt, tất cả những
gương mặt khác cũng bị xóa nhòa. Những gương mặt của mẹ anh, bố anh,
bạn bè anh, của những người anh yêu, của các thầy cô giáo, của chị
Madeleine… Chị Madeleine cũng trở về nhiều lần. Không có gương mặt
chị, những gì còn lại chỉ là tiếng cười. Anh không biết có tiếng cười nào
lảnh lót hơn thế. Édouard đã làm những điều kỳ quặc để nghe tiếng cười đó
và việc đó cũng không đến nỗi khó lắm, một bức vẽ, hai điệu bộ nhăn nhó,
bức biếm họa về một người ở - bọn người ở cũng cười bởi vì Édouard
không hề ác ý, rõ ràng là thế - nhưng đặc biệt là màn hóa trang, anh vô
cùng thích hóa trang và cực kỳ tài giỏi về khoản này, hóa trang mà chẳng
mấy đã biến thành giả trang. Với màn trang điểm, tiếng cười của Madeleine
có phần gượng gạo, không phải vì chị, không đâu, mà “vì bố, chị bảo, bố
mà thấy thế này”. Chị cố gắng để mắt đến mọi thứ, đến từng chi tiết. Đôi
khi, tình huống trở nên vượt quá tầm kiểm soát của chị, và sẽ là những bữa
ăn tối lạnh nhạt, nặng nề, bởi vì Édouard đã xuống, giả vờ quên lau chùi
mascara. Ngay khi nhận ra, ông Péricourt đứng dậy, đặt khăn ăn xuống và
yêu cầu con trai bước ra khỏi bàn ăn, này, gì thế, Édouard hét toáng lên, vẻ
bực bội một cách giả tạo, con có làm gì nữa đâu, nhưng khi ấy chẳng ai
cười cả.

Những gương mặt đó, kể cả gương mặt của anh, đã biến mất, chẳng còn

gương mặt nào. Trong một thế giới không có mặt, người ta còn biết bấu víu
vào cái gì, đánh nhau với ai? Với anh, đó chỉ còn là một thế giới gồm
những hình người bị chặt đầu, trong đó, do quy luật bù trừ, tỷ lệ giữa các
phần cơ thể tăng lên gấp bội, chẳng hạn như những bộ phận nặng nề trên cơ
thể của bố anh. Những cảm giác về thời ấu thơ nổi lên như bọt nước, khi là
cơn rùng mình thú vị bởi run sợ xen lẫn khâm phục khi tiếp xúc với ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.