HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 233

Ông nhìn sang ông tỉnh trưởng với ánh mắt của kẻ chết đuối.
Im lặng.
Người ta bỏ rơi nhau cả mà. Ông thị trưởng, ông tỉnh trưởng, quân đội,

viên chức hộ tịch, Bộ Trợ cấp, chính là bởi trong chuyện này có những
người làm trung gian…

Người ta hiểu ra là, khi cần phải truy cứu trách nhiệm thì mỗi người mỗi

phận. Chỉ trừ đám người Trung Quốc ra. Bởi bọn họ không biết đọc.

— Nghe đây, - Pradelle đề xuất, - từ giờ trở đi, ta sẽ cẩn thận hơn, phải

không Dupré?

Dupré gật đầu. Ông thị trưởng suy sụp. Ông sắp phải nhắm mắt làm ngơ,

cố tình để gắn lên mộ những cái tên không khớp với những người lính đã
được khâm liệm, và phải đơn độc nắm giữ bí mật đó. Nghĩa địa này sẽ trở
thành cơn ác mộng của riêng ông. Pradelle hết nhìn ông thị trưởng lại nhìn
ông tỉnh trưởng.

— Tôi đề nghị, - y nói, giọng có vẻ tâm tình, - chúng ta không nên tiết lộ

những sự cố nhỏ này ra…

Ông tỉnh trưởng nuốt nước bọt. Bức điện của ông có lẽ vừa đến Bộ, như

một lá đơn xin thuyên chuyển sang các nước thuộc địa.

Pradelle giơ tay ra ôm vai ông thị trưởng, ông ta bối rối vô cùng.
— Điều quan trọng đối với các gia đình, - y nói thêm, - là có một nơi lui

tới, phải không nào? Dù sao thì con của họ vẫn đang ở đây phải không? Đó
là điều quan trọng nhất, hãy tin tôi đi.

Vụ việc đã được giải quyết, Pradelle lên xe ô tô, đóng sập cửa lại, y

không nổi giận như thường lệ. Thậm chí, y còn nổ máy một cách điềm tĩnh.

Y và Dupré lặng lẽ ngắm cảnh vật chạy qua trước mắt một lúc lâu.
Lần này họ lại thoát, nhưng nỗi ngờ vực xâm chiếm họ, mỗi người ở một

mức độ khác nhau, những sự cố liên tục xảy ra đây đó.

Cuối cùng Pradelle nói:
— Ta sẽ ổn định tình hình, phải không Dupré? Tôi trông cậy vào anh,

phải không nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.