HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 392

Đó là tất cả những gì anh ta tìm được, tin chắc rằng với hai từ “chủ tịch”,

anh ta đã nói hết, giải thích hết tất cả.

Dù bực mình, ông Péricourt vẫn dành cho Labourdin lòng nhân từ của

một nhà nông. “Giải thích cho tôi nghe xem nào”, thỉnh thoảng ông nói với
anh ta với sự kiên nhẫn mà người ta chỉ dành cho loài bò và những kẻ ngu
xuẩn.

Nhưng hôm đó, ông lạnh băng, buộc Labourdin phải nỗ lực gấp đôi để

nhấc người khỏi tràng kỷ rồi phân bua, thưa chủ tịch, chủ tịch hiểu cho,
chẳng có gì cho phép đưa ra giả thiết đó, kể cả chủ tịch, em chắc chắn như
vậy, và ai ai cũng thế, làm sao có thể tưởng tượng ra một chuyện như vậy,
v.v.

Người đang nói chuyện với ông tuôn ra những từ ngữ vô bổ. Mà ông

cũng chẳng nghe. Chẳng cần đi xa hơn làm gì. Labourdin vẫn tiếp tục than
vãn:

— Cái gã Jules d’Epremont này, thưa chủ tịch, chủ tịch có tưởng tượng

được không, gã không tồn tại!

Anh ta gần như khâm phục.
— Mà sao chứ hả! Một thành viên của Viện mà lại đang làm việc ở Mỹ

nữa thì sao lại không tồn tại cho được! Dù sao, những bản phác thảo ấy,
những bức vẽ tuyệt vời ấy, cái đề án tuyệt diệu ấy chắc chắn phải do ai đó
làm!

Đến đoạn này, Labourdin thấy nhất thiết phải tiếp tục tấn công, nếu

không đầu óc anh ta sẽ xoay mòng mòng, câu chuyện có thể kéo dài hàng
giờ.

— Vậy là anh ta không tồn tại, - ông Péricourt kết luận.
— Đúng thế! - Labourdin kêu lên, thực lòng vui sướng vì có người hiểu

anh ta đến thế. - Địa chỉ, 52 phố Louvre cũng không tồn tại luôn! Và chủ
tịch biết đó là gì không?

Im lặng. Dù trong tình huống nào thì Labourdin vẫn mê mẩn trò ra câu

đố, những kẻ ngu si thường thích gây ấn tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.