HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 394

Ông Péricourt tiếp tục giở quyển catalogue mỏng mảnh.
— Nhưng, - ông nói, - đây là những bản thiết kế công nghiệp cơ mà.
— Ờ… đúng vậy, - Labourdin nói liều, chẳng biết ý ông chủ tịch là gì.
— Labourdin này, chúng ta đã đặt hàng một công trình độc đáo, phải thế

không?

— A…! - Labourdin kêu lên, anh ta quên câu hỏi này, nhưng lại nhớ là

đã chuẩn bị câu trả lời. - Đúng, thưa chủ tịch, rất độc đáo nữa là khác! Là
bởi, chủ tịch thấy đấy, Jules d’Epremont là thành viên của Viện Mỹ thuật,
đồng thời là tác giả của các bản thiết kế công nghiệp và các tượng đài có
thể nói là “đo ni đóng giày với từng đối tượng”! Gã này cái gì cũng biết
làm!

Anh ta chợt nhớ là mình đang nói về một con người hoàn toàn tưởng

tượng.

— Tóm lại… Người này đã từng cái gì cũng biết làm, - anh ta hạ giọng

nói thêm, giống như đang nói về một nghệ sĩ quá cố, - và do vậy, không thể
thực hiện đơn hàng.

Vừa giở quyển catalogue và xem các bản thiết kế có trong đó, ông

Péricourt vừa đánh giá quy mô của vụ lừa đảo: trên toàn quốc.

Vụ bê bối này sắp trở nên khủng khiếp.
Chẳng hề quan tâm đến Labourdin, anh ta đang kéo xếch quần lên bằng

cả hai tay, ông quay gót, trở về phòng và đối mặt với thất bại to lớn của
mình.

Xung quanh ông, những bức vẽ đóng khung, những bản phác thảo,

những hình ảnh về tượng đài của ông đang gào thét nỗi nhục nhã của chính
ông.

Không phải vì số tiền đã bỏ ra, cũng không phải vì một người như ông

mà lại bị lừa, không phải, điều khiến ông dằn vặt là người ta đã giễu cợt nỗi
đau khổ của ông. Tiền bạc, thanh danh thì còn được, ông có thừa, và thế
giới làm ăn đã dạy ông rằng thù oán vốn chẳng hay ho gì. Nhưng đem nỗi
đau khổ của ông ra làm trò cười thì chẳng khác nào khinh bỉ cái chết của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.