HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 432

dài ra đó, như một người chết rỗng xác.

— Anh muốn thế này đúng không? - Cô hầu phòng phân vân hỏi.
Với anh, người ta chẳng còn ngạc nhiên vì chuyện gì, nhưng dẫu sao, bộ

áo vest kiểu thuộc địa với những cọng lông vũ lớn màu xanh lục được may
sau lưng…

— Để ra… ngoài ư? - Cô ta ngạc nhiên.
Anh trả lời bằng việc nhét vào tay cô ta một tờ tiền nhàu nát.
— Thế, - cô ta nói tiếp, - em bảo cậu phục vụ tầng đến lấy rương cho anh

nhé?

Hành lý của anh sẽ được đưa đi trước, vào khoảng mười một giờ, để đưa

lên tàu. Anh chỉ giữ mỗi cái túi xách cũ kỹ bên trong anh đã nhét phần tiền
ít ỏi thuộc về mình. Albert vẫn luôn là người mang đi những thứ quan trọng
nhất, mình sợ cậu làm mất, cậu ta nói.

Khi nghĩ đến bạn anh cảm thấy thoải mái trong lòng, thậm chí anh còn

cảm thấy một niềm tự hào khó hiểu, như thể, lần đầu tiên kể từ khi họ gặp
nhau, anh đã trở thành cha còn Albert thành con. Bởi vì, suy cho cùng, với
những nỗi khiếp sợ, những cơn ác mộng của mình, Albert chẳng khác gì
một thằng nhóc. Cũng giống như Louise, hôm qua bỗng nhiên lại đến, gặp
cô bé thật là vui!

Cô bé thở không ra hơi. Một người đã đến ngõ.
Édouard cúi xuống, kể cho anh nghe nào.
Người đó tìm anh, đã lục lọi, hỏi han, chẳng ai nói gì, tất nhiên rồi. Chỉ

một người. Vâng, đi taxi. Édouard vuốt má Louise và dùng ngón trỏ vẽ
theo viền môi cô bé, nào, em tốt quá, em đã làm đúng, giờ thì em trốn đi,
muộn rồi. Anh những muốn hôn lên trán cô bé. Nó cũng thế. Nó nhún vai,
phân vân, rồi quyết định ra về.

Một người mà đi taxi thì không phải cảnh sát rồi. Một phóng viên hoạt

bát hơn những đồng nghiệp khác. Anh ta đã tìm ra ngõ, thế thì sao? Không
biết tên thì anh ta có thể làm được gì? Và thậm chí có biết tên thì sao? Làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.