HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 435

cho những người anh ta gặp, cho nên, khi anh ta gọi rượu sâm banh, anh ta
đưa tiền boa cho người đưa rượu lên, còn người chuẩn bị thì chẳng được
cái đếch gì, một kẻ vô tích sự, nếu anh muốn biết suy nghĩ của tôi. Ít nhất
anh không phải bạn bè gì với anh ta chứ? À! Con bé đó cũng thế, ở khách
sạn người ta bàn tán về nó suốt, nhưng nó không đến đây, quầy rượu không
phải chỗ dành cho trẻ con.”

Ngay từ sáng, bảy giờ đã dậy, Henri hỏi nhân viên khách sạn, hỏi cậu

phụ trách tầng đưa bữa ăn sáng lên cho y, hỏi cô hầu phòng, y cũng đặt mua
báo, dịp để y gặp thêm ai đó, và tất cả đều khớp. Quả đúng là vị khách này
không kín đáo. Tin chắc vào khả năng thoát đẹp của mình.

Con bé tối hôm qua đã ghé giống với con bé mà y theo dõi đến từng

đường nét, vậy mà nó chỉ đến gặp duy nhất một vị khách, luôn là vị khách
ấy.

— Hắn đang rời khỏi Paris, - Henri nói.
— Đi đâu? - Ông Péricourt hỏi.
— Theo con, hắn trốn khỏi Pháp. Hắn đi lúc mười hai giờ trưa.
Y để cho thông tin đó tiếp tục hành trình của mình, và rồi:
— Ý con thế này nhá, quá thời điểm này, sẽ rất khó tìm ra hắn.
“Ý con thế này nhá”. Chỉ có hạng người như anh ta mới dùng những

cách nói tương tự. Lạ thay, mặc dù không chăm chăm vào cách dùng từ,
ông Péricourt vẫn sốc với cách nói tầm thường đó từ miệng của người mà
ông đã gả con gái cho.

Tiếng nhạc quân hành vang qua cửa sổ, buộc hai người phải chờ đợi.

Hẳn là có rất đông người đi theo đoàn diễu binh, họ nghe tiếng trẻ em ríu
rít, tiếng pháo nổ.

Yên tĩnh trở lại, ông Péricourt quyết định cắt ngang:
— Tôi sẽ nói với Bộ trưởng hộ anh và…
— Khi nào?
— Ngay khi anh nói cho tôi biết thứ tôi muốn có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.