HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 57

— Đó là hai người mất tích ở cứ điểm 113, thưa đại tướng, - viên trung

úy trả lời.

Albert sững sờ.
Anh đã thấy họ trên chiến trường, đúng là đã chết thật, nhưng không hề

suy suyển, thậm chí anh đã đẩy người lính già, anh còn nhớ rất rõ điểm
chạm đích của hai viên đạn.

— Không thể nào…
— Chết tiệt, bởi vì người ta bảo với anh là họ bị mất tích! Phải không,

Pradelle?

— Bị mất tích, thưa đại tướng. Hoàn toàn đúng như thế.
— Và rồi, - viên tướng già ợ một cái, - anh sẽ không làm phiền chúng tôi

với những người mất tích này chứ!

Đó không phải là một câu hỏi, đó là mệnh lệnh. Lão điên tiết.
— Quái quỷ gì thế này? - lão càu nhàu một mình.
Nhưng mà lão cần có người hỗ trợ đôi chút.
— Thế nào? Pradelle? - lão đột nhiên hỏi.
Lão bắt y đứng ra làm chứng.
— Hoàn toàn đúng như vậy, thưa đại tướng. Ta không nên vì lính mất

tích mà chuốc lấy phiền hà.

— Chà! - viên tướng vừa nói vừa nhìn Albert.
Pradelle cũng nhìn Albert. Thằng ngốc này không phải đang cười cười

đấy chứ?

Albert bỏ cuộc. Tất cả những gì anh muốn lúc này, đó là chiến tranh kết

thúc và anh mau chóng được trở về Paris. Nguyên vẹn, nếu được. Suy nghĩ
này khiến anh nhớ tới Édouard. Vừa chào lão già hủ lậu (thậm chí anh
không rập gót, thì cũng đúng thôi nếu như anh không hờ hững đặt ngón trỏ
lên thái dương như một anh công nhân vừa xong một công việc mệt nhọc
và trở về nhà), vừa tránh ánh mắt của viên trung úy, Pradelle đã chạy ra
hành lang, bỗng anh có một linh cảm mà chỉ những ông bố bà mẹ mới có.
Anh mệt đứt hơi khi mở toang cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.