HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 103

Anh khịt mũi "Yeah, đúng. Đó chính là lý do tại sao chúng ta lại xé tan

quần áo của nhau ra mỗi khi ở cùng trong tầm chạm được vào nhau."

"Nó là sự mất cân bằng hóa học, không gì hơn. Một liều vitamin tổng hợp

tuyệt vời sẽ giải quyết được chuyện đó"

"Chúng ta sẽ nói về nó trong bữa tối. Em muốn ăn ở đâu?"

Thế là ổn, lấy thức ăn đánh lạc hướng tôi. Nếu tôi không quá đói, thì cái

mánh khóe này của anh ta sẽ không bao giờ hữu dụng cả. "Một nơi nào đó
với điều hoà không khí tuyệt vời, nơi tôi có thể ngồi xuống và được ai đó
mang cho một ly margarita."

"Để anh lo về cái đó," anh ta nói.

Wrightsville Beach thực ra là một hòn đảo, vì vậy chúng tôi lái xe qua

một cây cầu tới Wilmington, nơi anh ta nhanh chóng hộ tống tôi vào một
nhà hàng Mexico đông đúc, có điều hòa đang quay ở trên cao và thực đơn
thì phô ra một ly margarita cỡ bự. Tôi không biết làm cách nào anh ta biết
về nhà hàng này nếu anh ta chưa từng ở Wilmington trước đó, điều mà tôi
đoán nếu có thì cũng không kéo dài lâu lắm. Con người ra biển theo cái
cách của loài Lemmut, thì sẽ phải học theo bất cứ cái gì mà loài Lemut làm
[1]. Có rất nhiều bãi biển ở Bắc Carolina, nhưng anh ta chắc hẳn đã đi từ
một nơi nào đó ở cuối đường bờ biển ngược lên những chỗ khác trong
những ngày tháng chết tiệt khi anh ta lớn lên, chơi bóng ở trường cao đẳng.
Tôi đã từng là một nàng cổ động viên, và tôi dĩ nhiên đã được đến hầu hết
mọi bãi biển ở phía Đông-Nam này, từ Bắc Carolina xuống tới Florida Keys
và trở lại Gulf Coast.

Một chàng trai trẻ gốc Tây Ban Nha mang thực đơn đến và đợi chúng tôi

gọi đồ uống. Wyatt tự gọi bia cho mình và một ly Cuervo Gold margarita đá
cho tôi. Tôi không biết Cuervo Gold là cái gì, và tôi cũng chẳng quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.