HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 132

thứ đồ ngọt nào mà họ lại không cho tôi chút ít, thì có nghĩa là tôi đang lâm
vào Trường Hợp Khẩn Cấp rồi.

Một viên cảnh sát tuần tra xuất hiện, cúi đầu đi len vào giữa những chiếc

xe mặc dù chả có thêm một phát súng nào được bắn ra nữa và bất cứ tên
giết người nào với một chút khôn ngoan thôi cũng đã rời ngay khỏi hiện
trường khi quân tiếp viện đến. Anh ta cầm trên tay một cái gói. "Tôi có Fig
Newtons," anh ta tuyên bố. Anh ta trông bối rối như thể anh ta không thể
nào mà hiểu được tại sao những y tá này cần thứ gì đó để ăn và lại không
thể đợi."

"Được đấy" cô ất nói, nhận lấy cái gói và xé toạc nó ra.

"Keisha," Red cảnh báo.

"Oh, im đi nào," tôi nói và lấy một miếng Fig Newton từ cái gói được

tặng kia. Tôi mỉm cười với Keisha. " Cảm ơn. Tôi nghĩ là tôi sẽ sống được,
ngay bây giờ."

Thêm ba miếng Fig Newtons, tôi không cảm thấy choáng váng chút nào

nữa, và tôi ngồi dậy tựa người vào vành bánh xe một lần nữa. Red cũng lại
phản đối việc ấy, nhưng anh ta chẳng phải là mối bận tâm của tôi, vì thế tôi
cũng tha thứ cho anh ta vì muốn từ chối tôi cái vụ Newtons. Tôi để ý thấy
hàng đám cảnh sát sục sạo xung quanh bây giờ đã đi thẳng trở lại, vì thế
hiển nhiên tên bắn súng đã biến mất từ lâu.

Chẳng thấy Wyatt ở đâu hết. Anh ta đã nhập vào cái đặc vụ Tìm-Kiếm-

và-Tiêu-Diệt, và chưa trở lại. Có lẽ lần này họ sẽ tìm thấy một vài manh
mối, dẫn họ tới thẳng cửa nhà tên bắn lén.

Tôi được mang vào khoang sau của xe cấp cứu. Phần lưng của chiếc xe

đẩy cứu thương có thể nâng lên thay vì để thẳng tắp, vì thế tôi đang ở tư thế
ngồi. Tôi không thích đi lại thêm bất cứ đâu nữa, nhưng tôi hoàn toàn hài
lòng với cái nghĩa vụ ngồi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.