HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 138

Các thông số sức khỏe được đo đạc - nhịp tim của tôi hơi nhanh nhưng có

ai lại không vậy? Nhịp thở bình thường. Huyết áp hơi cao nhưng không
nhiều lắm. Tóm lại là, cơ thể tôi chỉ phản ứng nhẹ với phát đạn. Nó cũng
cho thấy là tôi khoẻ như ngựa ấy và cực kỳ sung sức.

Cũng chưa nói được là sung sức kiểu gì cho đến khi tay tôi đủ khoẻ để có

thể làm việc lại được, tôi rầu rĩ nghĩ. Sau hai ngày, tôi có thể bắt đầu tập thể
dục và rồi yoga, nhưng sẽ chẳng có chuyện nâng tạ hay rèn luyện cơ bắp
trong vòng ít nhất một tháng. Nếu như ăn đạn giống như những vết thương
khác tôi từng bị trong quá khứ, thì cơ bắp tôi sẽ chỉ mất một thời gian ngắn
để vượt qua chấn thương, thậm chí ngay khi những hội chứng đầu tiên biến
mất.

Họ làm sạch vết thương cẩn thận mà cũng không làm nó đau hay tồi tệ

hơn được nữa. Tôi khá may mắn vì áo của tôi là loại không tay nên không
có sợi vải nào bị dính vào vết thương cả. Điều đó làm mọi thứ đơn giản đi
nhiều.

Cuối cùng thì bác sĩ cũng đến, một người cao gầy lêu nghêu với những

vết nhăn ở trán và đôi mắt màu xanh lam vui vẻ. Tên trên thẻ của ông là
MacDuff. Không đùa tí nào nhé. "Một ngày nhọc nhằn nhỉ?" ông hỏi hài
hước khi ông đeo găng tay y tế vào.

Tôi giật mình, chớp mắt nhìn ông. "Làm sao bác sĩ biết?"

Ông dừng lại, đến lượt ông giật mình. "Ý cô là - người ta bảo tôi đó là kẻ

bắn tỉa."

"Đúng vậy. Nhưng việc đó diễn ra vào cuối ngày hẹn." Nếu bạn có thể

gọi việc bị bám theo đến biển và bị làm cho sửng sốt là "hẹn hò."

Ông cười. "Tôi hiểu. Giờ thì hiểu rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.