HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 145

Wyatt không muốn đi - tôi có thể thấy điều đó trên gương mặt anh -

nhưng anh cũng không muốn tỏ thái độ khinh khỉnh với bố tôi. Không, anh
dành tất cả cái thái độ đó cho tôi. Hai người đàn ông ra ngoài rồi và tất
nhiên không kéo rèm lại. Jenni đứng dậy và làm điều vinh dự đó. Nó cố nín
không cười phá lên cho đến khi họ ra khỏi tầm nghe được.

"Em rất khoái mục 'thái độ khinh khỉnh'." Siana nói rồi lấy tay bịt miệng

cố kìm tiếng cười khúc khích.

"Con có nhìn thấy bộ mặt anh ta không?" Mẹ thì thào, cười tươi hết cơ.

"Chàng trai đáng thương."

Con người tồi tệ, thực sự thế. (theo Deco chỗ này chơi chữ, poor man vừa

có nghĩa là người đáng thương, vừa có nghĩa là người phẩm chất kém cỏi,
mẹ Blair nói theo ý này, Blair nói theo ý khác)

"Anh ta đáng bị vậy." Tôi làu bàu, ngồi thẳng dậy và cố gắng tìm ống tay

trái.

"Ngồi yên nào; để mẹ làm cho." Mẹ nói.

"Đừng có động đậy tay chị nữa." Lần này là từ Jenni, nó đã đi đến sau

lưng tôi. "Để mẹ xỏ áo cho chị."

Mẹ làm, rất cẩn thận luồn ống tay qua cái băng khổng lồ, dẫu cho nó quá

dày khiến tôi nghi ngờ rằng mình có thể cảm nhận được gì đó qua lớp băng
đó, thậm chí nếu bác sĩ MacDuff có không tiêm thuốc tê trước khi ông bắt
đầu khâu vết thương đi chăng nữa. Jenni túm viền áo lại phía sau và thắt
mấy cái dây buộc lại.

"Con không thể sử dụng cánh tay này ít nhất là hai tuần." Mẹ nói. "Mẹ sẽ

lấy vài bộ quần áo của con và đưa con về nhà mình."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.