HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 149

Kiểu như là -bùm!- cuộc đời tôi trở lên mất kiểm soát. Tôi không thể về

nhà, không thể đem theo quần áo, tôi đang bị đau, cảm thấy người mình yếu
đi, run rẩy, và rồi Chúa biết điều gì sẽ xảy ra với công việc làm ăn của tôi.
Tôi cần phải khiến mọi thứ được kiểm soát trở lại.

Tôi nhìn sang Wyatt. Anh đang lái xe ra khỏi khu vực thành phố; chúng

tôi đã để lại tất cả ánh đèn đường phía sau, vì thế khuôn mặt anh chỉ được
hắt sáng lên bởi một chút ánh đèn sáng phản lại, và tôi khẽ run lên khi thấy
trông anh cứng cỏi biết bao. Toàn bộ những chuyện này với anh cũng là
ngoài tầm kiểm soát. Tôi đã cố hết sức kiềm chế tất cả lại, và thay vì vậy
bây giờ tôi ở đây, đang đi về nhà với anh. Anh đã nhìn thấy một cơ hội, và
tóm lấy nó, ý nghĩ ấy làm tôi thực sự ngạc nhiên, tự hỏi anh đã bực mình
thế nào khi thấy cái danh sách của tôi.

Ai mà biết được những cái nhỏ tí như thế có thể chọc tức anh nhiều đến

vậy? chọc tức, chọc tức. Và giờ tôi ở đây, hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Không có bất kì ai nữa xung quanh -

Tôi có một ý nghĩ kinh khủng. "Anh làm chuyện tóc tai thế nào?"

"Cái gì?" anh hỏi lại, cứ như thể tôi vừa mới nói tiếng nước ngoài.

"Tóc ý. Anh sẽ phải sửa soạn tóc cho em."

Anh liếc nhìn nhanh vào tóc của tôi. "Hôm tối thứ sáu em buộc kiểu đuôi

ngựa. Anh có thể làm thế."

Okay, thế cũng có thể chấp nhận được, và có thể thế là tốt nhất cho tới

tận khi chân tay tôi vận động được nhiều hơn. "Vậy thì được. Dù sao thì em
thậm chí đã không cầm theo cả máy sấy tóc. Nó vẫn ở trong xe em."

"Anh đã lấy túi của em. Nó đang ở đằng sau với đống đồ của anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.