HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 24

"Cô ấy có đánh cô không? Spangler hỏi.

"Không, nhưng cô ta đã chờ đến đêm khi tôi khóa cửa. Xe cô ta vẫn trong

bãi đỗ dành cho nhân viên. Tôi ở đó khi tôi gọi 911 mặc dù bây giờ có lẽ cô
ta đã đi rồi. Tôi có thể trông thấy cô ta và ai đó nữa, tôi nghĩ là đàn ông, ở
cạnh xe cô ta. Tôi nghe thấy tiếng súng và ngã xuống đất phía sau xe tôi, rồi
ai đó - tôi nghĩ là người đàn ông - lái xe đi, nhưng Nicole vẫn ở lại hoặc ít
nhất là xe cô ta vẫn ở đó. Tôi cúi thấp người, trở lại vào trong toà nhà và
gọi 911."

"Cô có chắc là đã nghe thấy tiếng súng không?"

"Tất nhiên rồi." Làm ơn đi. Đây là miền nam, cụ thể là North Carolina cơ

mà. Tất nhiên tôi phải biết tiếng súng như thế nào chứ. Thậm chí tôi đã từng
bắn một khẩu nòng 22 đấy. Grampie - ông ngoại tôi - thường dẫn tôi đi săn
sóc cùng khi tôi về quê thăm ông. Ông mất vì bệnh tim khi tôi lên mười và
không ai đưa tôi đi săn sóc nữa. Tuy nhiên, đó không phải là âm thanh bạn
có thể quên được, thậm chí nếu chương trình ti vi có không nhắc bạn vài
phút một lần đi chăng nữa.

Giờ thì, hai chàng cảnh sát không còn bình thản đi đến phía chiếc xe, nơi

có khả năng rằng ả chó cái đang ngồi đó. Sau khi chắc chắn rằng chiếc
Mustang thực sự vẫn đang ở bãi đỗ, sĩ quan Barstow và Spangler nói vào bộ
điện đàm nho nhỏ được gắn vào vai họ bằng kiểu gì đó - có thể bằng Velcro
- và một cái đen trắng khác lại đến cùng với sĩ quan Washington và
Vyskosigh. Tôi đã học cùng với DeMarius Washington, anh khẽ cười với tôi
trước khi khuôn mặt đen góc cạnh của anh thành gương mặt của công việc.
Vyskosigh thấp và to, gần như là thô và anh không phải người Đến Từ Nơi
Này, đó là cách mà những người miền nam vẫn nói về người Yankee. Đối
với người miền nam, thành ngữ này để nói về mọi thứ, từ khẩu vị thức ăn
đến cách ăn mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.