HẸN MÁU - Trang 112

Tôi định nói mình sẽ không theo bà già điên đi đâu cả, nhưng nhìn vẻ

mặt đáng sợ của bà, tôi nghĩ lại. Tôi vẫn cho rằng bà ta có thể biến người
thành cóc.

“Rồi,” tôi đáp. “Cháu sẽ sẵn sàng sau khi tắm rửa và thay đồ.”
Paul dịch lời tôi nói, Yeva lắc đầu trả lời. “Bà nói không có thời gian,”

cậu bé giải thích. “Chúng ta phải đi ngay.”

“Ít ra thì cháu đánh răng được chứ?”
Bà ta đồng ý nhượng bộ, nhưng thay đồ là chuyện không được phép.

Sao cũng được. Mỗi bước tôi đi đều lảo đảo, và nếu cố làm những thao tác
phức tạp như thay đồ, tôi sẽ ngất xỉu. Dù sao quần áo tôi cũng không bốc
mùi, chỉ nhăn nhúm vì giấc ngủ.

Khi xuống lầu, tôi chưa thấy ai thức dậy trừ Olena. Bà đang rửa nốt số

bát đĩa từ hôm qua, ngạc nhiên thấy tôi đã dậy. Chỉ có hai chúng tôi.

“Hơi sớm so với con, phải không?” bà hỏi.
Tôi quay sang nhìn đồng hồ trong bếp, há hốc mồm. Mới có khoảng

bốn tiếng từ lúc tôi đi ngủ. “Chúa ơi. Liệu mặt trời đã lên chưa?”

Thật đáng ngạc nhiên, mặt trời đã lên. Olena bảo sẽ làm bữa sáng cho

tôi, nhưng Yeva lại tiếp tục giục giã. Dạ dày tôi cùng lúc vừa muốn vừa sợ
đồ ăn, nên tôi chẳng biết cho đó là chuyện tốt hay xấu.

“Sao cũng được,” tôi lẩm bẩm. “Hãy đi cho xong chuyện đã.”
Yeva sang phòng khách, một lúc sau quay lại với cái cặp da to. Bà tin

tưởng giao nó cho tôi. Tôi nhún vai, khoác lên người. Bên trong có đồ,
nhưng không nặng lắm. Bà ta quay sang một phòng khác rồi quay về với
một cái túi đồ sộ. Tôi cũng nhận lấy nó và khoác lên cùng một bên vai,
nghiêng người giữ thăng bằng. Túi này nặng hơn, nhưng lưng tôi không
kêu ca nhiều.

Lần thứ ba bà ta bỏ đi và quay về với một cái hộp lớn, tôi bắt đầu thấy

khó chịu. “Cái gì đây?” tôi vừa hỏi vừa nhận lấy. Dường như bên trong nó
xếp đầy gạch.

“Bà muốn chị bê một số thứ,” Paul nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.