HẸN MÁU - Trang 114

lùng Strigoi, và Dimitri sẽ không bao giờ phàn nàn vì những sở thích nhất
thời của một bà già. Anh sẽ kiên nhẫn làm việc này.

Tôi cố nhớ lại hình ảnh anh trong tâm trí và lấy sức mạnh từ đó. Tôi

nhớ lại lúc ở trong túp lều canh, về cảm giác đôi môi anh đem tới và mùi
hương tuyệt diệu của làn da anh khi tôi áp sát vào anh. Tôi nghe được
giọng nói của anh thì thầm vào tai mình rằng anh yêu tôi, rằng tôi thật đẹp,
rằng tôi là người duy nhất... Nghĩ tới anh không khiến sự khó chịu với
chuyến đi của bà Yeva biến mất, nhưng khiến tôi có sức nhẫn nhịn hơn.

Chúng tôi đi như thế gần một tiếng thì tới một căn nhà nhỏ, và tôi sụp

xuống nhẹ nhõm, người đầy mồ hôi. Ngôi nhà một tầng, làm từ những tấm
gỗ nâu giản dị, dãi dầu sương gió. Những cửa sổ được bao quanh bởi
những tấm cửa xanh trang trí hoa văn trắng cầu kì, kiểu cách. Đó là kiểu sử
dụng màu hoa mĩ tôi thấy tại các ngôi nhà ở Moscow và Saint Petersburg.
Yeva gõ cửa. Lúc đầu chỉ có sự im lặng trả lời, tôi hoảng hốt tưởng mình sẽ
phải quay về.

Cuối cùng, một người phụ nữ ra mở cửa, một phụ nữ Moroi. Cô

khoảng ba mươi, rất đẹp, với gò má cao và mái tóc hoe đỏ. Cô thốt lên kinh
ngạc khi thấy Yeva, mỉm cười chào bà bằng tiếng Nga. Nhìn thấy tôi và
Paul, cô tránh đường mời chúng tôi vào.

Cô chuyển sang tiếng Anh ngay khi biết tôi là người Mĩ. Những người

nói hai thứ tiếng thật đáng ngạc nhiên. Tôi không gặp nhiều người như thế
ở Mĩ. Cô chỉ vào bàn và bảo tôi đặt mọi thứ lên đó, tôi vui vẻ làm theo.

“Tên chị là Oksana,” cô bắt tay tôi. “Chồng chị, Mark, đang ở trong

vườn, anh ấy sẽ quay lại ngay.”

“Em là Rose.”
Oksana mời chúng tôi ngồi. Chiếc ghế của tôi có lưng dựa phẳng,

nhưng trong khoảnh khắc tôi tưởng như nó là một chiếc giường êm ái. Tôi
thở dài sung sướng, gạt mồ hôi trên trán. Trong lúc đó, Oksana dỡ những
món đồ tôi mang đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.