HẸN MÁU - Trang 155

“Thế thì làm đi! Nếu không anh chỉ giống như đường phấn vẽ ở hiện

trường án mạng.”

Anh lại cười, tiếng cười ấm áp và vang trong không gian tĩnh lặng.

Cuối cùng, sau khi tôi dỗ ngon dỗ ngọt, anh cũng di chuyển tay chân, tạo ra
một thiên thần tuyết cho riêng mình. Sau khi xong xuôi, tôi tưởng anh sẽ
nhảy lên yêu cầu quay về đường, nhưng anh vẫn nằm nguyên, nhìn núi nhìn
trời.

“Đẹp nhỉ?” tôi hỏi. Hơi thở biến thành những màn sương. “Em nghĩ

nó không khác lắm so với khung cảnh ở khu nghỉ dưỡng... nhưng em không
biết nữa. Em thấy nó khác hẳn.”

“Cuộc sống là thế,” anh đáp. “Khi ta trưởng thành và thay đổi, có

nhiều điều chúng ta đã trải qua lại mang ý nghĩa khác. Nó sẽ còn xảy ra
nhiều lần trong đời em.”

Tôi định trêu anh vì luôn có xu hướng dạy dỗ, nhưng rồi tôi nhận ra

anh nói đúng. Ban đầu khi yêu anh, cảm xúc rất mãnh liệt. Tôi chưa từng
thấy thế. Tôi tưởng mình không thể yêu anh hơn. Nhưng giờ, sau những gì
chứng kiến với Mason và bọn Strigoi, mọi thứ khác hẳn. Tôi yêu anh hơn,
theo một cách khác, sâu sắc hơn. Nhìn thấy cuộc sống mong manh càng
khiến tôi trân trọng anh, khiến tôi biết anh có ý nghĩa với mình thế nào, và
tôi sẽ buồn biết bao nếu mất anh.

“Anh nghĩ nếu có một túp lều trên kia thì sẽ rất hay không?” tôi hỏi,

chỉ lên ngọn núi gần đó. “Ở giữa rừng, nơi không ai tìm ra anh?”

“Với anh thế là hay. Anh nghĩ em sẽ chán.”
Tôi thử tưởng tượng ở nơi hoang dã với anh. Phòng nhỏ, lò sưởi,

giường ngủ... tôi không nghĩ như thế sẽ chán. “Sẽ không chán lắm nếu
chúng ta có truyền hình cáp. Và Internet.” Cùng hơi ấm cơ thể.

“Ồ, Rose.” Dimitri không cười to, nhưng tôi biết anh đang mỉm cười.

“Anh không nghĩ em sẽ vui vẻ ở một nơi thanh vắng. Em luôn cần làm gì
đó.”

“Anh nghĩ em hiếu động phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.