HẸN MÁU - Trang 157

Dimitri nhẹ nhàng chạm tay tôi, không nói gì hơn, chúng tôi quay lại

chiếc xe.

So với kí ức về anh và cái nhìn của anh trên dãy núi, tôi nghĩ các thiên

thần đang nhìn mình trong nhà thờ này thật nhợt nhạt và đáng chán. Không
có ý công kích.

Đám đông bắt đầu trở về sau khi lấy rượu và bánh mì. Tôi ngồi yên,

nhưng vẫn hiểu vài lời của cha xứ. Cuộc sống. Cái chết. Sự hủy hoại. Sự
vĩnh hằng. Tôi biết đủ để liên kết chúng lại với nhau. Tôi cá là từ “phục
sinh” cũng được nhắc tới. Tôi thở dài, ước gì có thể dễ dàng chế ngự được
cái chết và đưa người mình yêu thương trở lại.

Buổi lễ kết thúc, tôi buồn bã ra về cùng nhà Belikov. Khi mọi người đi

ngang qua nhau ở cửa, tôi thấy họ trao đổi những quả trứng.

Viktoria đã lí giải đây là một phong tục. Vài người tôi không biết giúi

trứng vào tay tôi, tôi hơi xấu hổ vì không có gì đưa lại cho họ. Tôi cũng tự
hỏi mình làm sao ăn được mấy quả trứng này. Chúng được trang trí kiểu
cách. Một số tô màu đơn giản, một số rất cầu kì.

Mọi người xôn xao, và chúng tôi đứng ngoài các cuộc nói chuyện.

Bạn bè, gia đình ôm nhau cười đùa. Tôi đứng gần Viktoria, mỉm cười cố
theo dõi câu chuyện nửa bằng tiếng Anh, nửa bằng tiếng Nga.

“Viktoria!”
Chúng tôi quay lại, thấy Nikolai tiến tới gần. Cậu ta trao cho chúng tôi

- ý tôi là, cho Viktoria - một nụ cười tươi rói. Cậu ta đã mặc đồ đẹp cho
ngày nghỉ và trông rất tuyệt trong chiếc áo sơ mi và cà vạt xanh đậm. Tôi
nhìn Viktoria, tự hỏi liệu nó có tác động gì tới cô không. Không. Nụ cười
của cô lịch sự, vui vẻ vì thấy cậu ta, nhưng chẳng có chút lãng mạn nào.
Một lần nữa, tôi thắc mắc về “người bạn” bí ẩn của cô.

Nikolai đi cùng mấy người bạn tôi đã gặp. Họ cũng chào tôi. Giống

như người nhà Belikov, có vẻ họ nghĩ tôi ở đây lâu dài.

“Em sẽ tới bữa tiệc của Marina chứ?” Nikolai hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.