HẸN MÁU - Trang 167

ra. Cô đỏ mặt đáp lại bằng tiếng Nga. Tôi không cần được dịch cũng biết
nội dung khêu gợi và tán tỉnh, vẫn mỉm cười, anh ta nhìn tôi, dù Viktoria đã
giới thiệu, dường như đây là lần đầu tiên anh ta để ý tới tôi - và bị hấp dẫn.

“Em là người mới ở đây phải không?”
Viktoria vòng tay qua người Rolan, dựa đầu lên ngực anh ta. “Rose

đến thăm nơi này. Chị ấy là một người bạn của gia đình.”

“À. Giờ anh nhớ ra đã nghe thấy người ta nói về em. Anh không ngờ

một sát thủ Strigoi lẫy lừng lại đẹp thế này.”

“Đó là một phần công việc,” tôi lạnh nhạt.
“Em sẽ về trường với Viktoria chứ?”
“Không. Tôi sẽ ở đây thêm một thời gian.” Tôi vẫn không rõ, liệu

“một thời gian” là một giờ hay một năm.

“Hừm,” anh ta suy nghĩ. Anh ta nhìn lại Viktoria, hôn lên tóc cô, vuốt

tay dọc cổ cô. Những lời tiếp theo anh ta nói dành cho Viktoria. “Anh rất
mừng vì em ở đây trước khi đi. Anh không biết trải qua những ngày thiếu
em sẽ như thế nào.”

Cô rạng rỡ. “Không đời nào em đi trước khi được gặp anh thêm lần

nữa...” Cô nghẹn lời vì cảm xúc dâng trào, và khi Rolan cúi xuống, tay vẫn
ở trên cổ cô, tôi thoáng nghĩ họ sắp làm đủ trò ngay tại đây.

Thật may, một nhóm các cô gái ma cà rồng lai xuất hiện đã ngăn họ

lại. Viktoria tách khỏi Rolan và ôm một cô gái khác. Rõ ràng họ đã lâu
không gặp nhau, nên nói chuyện vui vẻ bằng tiếng Nga, quên bẵng tôi và
Rolan. Tự do trong khoảnh khắc, anh ta ghé về phía tôi.

“Khi Viktoria về trường, em sẽ ở đây một mình. Anh đưa em đi loanh

quanh được chứ?”

“Cảm ơn, nhưng tôi đã xem hết mọi thứ rồi.”
Rolan vẫn giữ nụ cười tươi. “Tất nhiên. Vậy thì, chúng ta sẽ gặp nhau

và... nói chuyện.”

Thật không thể tin nổi. Gã này vừa mới đặt tay lên Viktoria ba mươi

giây trước mà giờ đang lên kế hoạch với tôi ngay sau khi cô rời thị trấn. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.