HẸN MÁU - Trang 222

“Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta đang cách xa Novosibirsk, đúng

không?”

“Đúng thế. Khu đất của Galina ở ngoài thành phố.”
“Cách bao xa?”
Nụ cười hơi méo đi. “Anh biết em định làm gì, nên anh sẽ không cho

em thông tin đó.”

“Thế anh đang làm gì?” Tôi đòi hỏi, tất cả sự sợ hãi dồn nén bộc phát

thành giận dữ. “Tại sao anh nhốt em ở đây? Giết em hoặc thả em ra. Nếu
anh định nhốt em lại và hành hạ em với mấy trò chơi tinh thần gì đó, thì thà
anh giết em đi.”

“Dũng cảm lắm.” Anh đứng dậy bước đi. “Anh suýt nữa thì tin.”
“Đó là sự thật,” tôi thách thức. “Em tới đây giết anh. Nếu em không

làm được thế thì em thà chết.”

“Em đã thất bại mà. Trên đường phố.”
“Phải. Em đã nhận ra khi tỉnh dậy ở đây.”
Dimitri thình lình quay lại và đột nhiên đứng trước mặt tôi sau chuyển

động nhanh như chớp của Strigoi. Cơn buồn nôn vì Strigoi của tôi chưa bao
giờ biến mất, nhưng càng ở gần anh, nó càng hạ xuống thành một thứ nhiễu
loạn xa xôi mà tôi có thể quên đi.

“Anh hơi thất vọng. Em quá giỏi, Rose. Rất, rất giỏi. Em cùng nhóm

bạn đi quanh tiêu diệt Strigoi đã gây rối loạn. Một vài Strigoi còn thấy sợ
hãi.”

“Không phải anh?”
“Khi anh nghe nói là em... hừm.” Anh trầm ngâm, mắt nheo lại.

“Không. Anh tò mò. Cảnh giác. Nếu có người giết được anh, thì đó phải là
em. Nhưng anh nói rồi, em đã chần chừ. Đó là bài kiểm tra cuối cùng của
anh, và em đã trượt.”

Tôi cố giữ vẻ mặt thản nhiên. Trong lòng, tôi đang dằn vặt mình vì

khoảnh khắc yếu đuối trên đường. “Lần sau em sẽ không chần chừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.