HẸN MÁU - Trang 248

“Rose Hathaway,” hắn lên tiếng. “Tao nhớ tên mày, đúng như mày

nói.”

Hắn không nói gì, nhưng tôi nắm chặt tay Dimitri hơn khi hai chúng

tôi bước qua hắn. Mắt tên Strigoi dõi theo tôi cho tới khi chúng tôi ra ngoài
và đóng cửa lại phía sau.

“Hắn muốn giết em,” tôi bảo Dimitri.
“Strigoi nào cũng muốn giết em,” Dimitri đáp.
“Hắn muốn làm thật... Em đã tra tấn hắn.”
“Anh biết. Hắn bị coi thường từ lúc đó và đã bị mất vị thế ở đây.”
“Điều đó chẳng làm em thấy khá hơn chút nào.”
Dimitri có vẻ không quan tâm. “Marlen không phải là kẻ em cần lo.

Em chiến đấu với hắn để chứng minh mình là một sự bổ sung tốt cho nơi
này. Hắn ở dưới cấp của em.”

Tôi không thấy an tâm lắm. Tôi đang tạo ra quá nhiều kẻ thù Strigoi.

Ồ, tất nhiên tôi không mong chờ kết bạn với tên Strigoi nào.

Đó là ban đêm, tất nhiên. Nếu không Dimitri đã không đưa tôi ra

ngoài. Lối vào khiến tôi tưởng mình ở mặt tiền tòa nhà, nhưng khu vườn
rộng mênh mông quanh chúng tôi khiến tôi không hiểu có phải mình đang
ở phía sau không. Nếu không, chắc tòa nhà nằm trong khu vườn xanh tốt
này. Chúng tôi đứng trong một mê cung hàng rào được cắt tỉa tỉ mỉ. Giữa
mê cung là những cái sân nhỏ được trang trí vòi nước và tượng đá. Chỗ nào
cũng toàn hoa là hoa. Không khí nồng mùi hương, và tôi nhận ra ai đó đã
phải tốn nhiều công sức để kiếm ra nhiều hoa nở đêm thế này. Loài hoa duy
nhất mà tôi nhận ra là hoa nhài, với những dây leo dài hoa trắng vươn lên
giàn hoặc tượng trong mê cung.

Chúng tôi im lặng bước đi một lát, và tôi thấy mình chìm trong sự lãng

mạn. Những lần được ở bên Dimitri, tôi luôn phải lo lắng vật lộn giữa tình
cảm và nhiệm vụ. Một khoảnh khắc như thế này, bước đi trong khu vườn
một đêm mùa xuân, với bầu trời đầy sao giống như một ảo tưởng quá điên
rồ dù chỉ để nghĩ tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.