hơn, vừa để ngăn dòng lệ đang tràn qua khóe mắt, vừa để lừa anh vào trạng
thái không nghi ngờ. Tay tôi nắm chặt chân ghế vẫn giấu trong túi áo
khoác.
Tôi sẽ không bao giờ quên Dimitri, trong suốt cuộc đời. Và lần này,
tôi sẽ không quên bài học của anh.
Bằng tốc độ anh không ngờ tới, tôi đâm thẳng chân ghế vào ngực anh.
Với tất cả sức lực của tôi, cái cọc đâm qua xương sườn xuống thẳng trái tim
Dimitri.
Làm như thế, tôi tưởng như đang tự xé nát tim mình.