HẸN MÁU - Trang 304

tiên, Dimitri vẫn thừa sức phá tung cửa. Dimitri...

Không. Tôi không thể nghĩ về anh bây giờ.
Khi chạy xuống hành lang, xuống cầu thang tôi và Dimitri từng đi,

một kí ức bất ngờ xuất hiện trong đầu tôi. Lần cuối Dimitri dọa dẫm
Nathan, anh đã nhắc tới chuyện lấy cái cọc của tôi khỏi hầm chứa. Hầm
chứa nào nhỉ? Liệu nó có ở dinh cơ này không? Nếu thế, tôi không có thời
gian tìm kiếm. Thử cân nhắc hai khả năng, lục tìm trong căn nhà đầy ma cà
rồng hay lao vào không gian mênh mông trước khi chúng phát hiện... ồ, lựa
chọn thật rõ ràng.

Đến đầu cầu thang, tôi lao vào một người thường. Anh ta cao lớn hơn

Inna, chồng vải linen đang bê rơi bịch xuống sàn. Không ngừng lại một
giây nào, tôi túm lấy anh ta và nện vào tường. Tôi không có vũ khí để đe
dọa và tự hỏi mình sẽ làm thế nào để truyền đạt tư tưởng. Nhưng ngay khi
bị ghìm, anh ta giơ cao tay và rên rỉ bằng tiếng Nga. Không hề tấn công.

Tất nhiên, vấn đề bây giờ là giao tiếp. Marlen vẫn đang đập rầm rầm

trên cửa, còn Dimitri sẽ tỉnh dậy sau vài phút nữa. Tôi trừng mắt nhìn anh
người thường, hi vọng trông mình thật đáng sợ. Vẻ mặt của anh ta cho thấy
tôi đã thành công. Tôi cố sử dụng ngôn ngữ thời tiền sử đã dùng với Inna...
chỉ có điều lần này thông điệp khó hơn.

“Gậy,” tôi nói tiếng Nga. Tôi không biết từ cọc là gì. “Tôi chỉ vào

chiếc nhẫn bạc trên tay và làm động tác vung lên. “Gậy. Đâu?”

Anh ta ngơ ngẩn nhìn tôi rồi hỏi bằng tiếng Anh hoàn hảo, “Sao cô nói

chuyện như thế?”

“Ôi vì Chúa,” tôi kêu lên. “Cái hầm ở đâu?”
“Hầm?”
“Nơi họ giữ vũ khí.”
Anh ta vẫn ngơ ngác.
“Tôi đang tìm một cái cọc bạc.”
“Ồ. Cái đó à!” Anh ta lo lắng nhìn về phía tiếng cửa đập ầm ầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.