HẸN MÁU - Trang 306

“Cọc của tôi!”
Tôi chạy tới nhặt nó lên, suýt nữa làm rơi vì tay đầy mồ hôi. Cái cọc

nằm trên chốc một chiếc hộp đầy vải và đá lạ. Tôi nhìn kĩ, nhận ra nó
không hoàn toàn là cái cọc của mình - dù không tạo ra sự khác biệt gì khi
tiêu diệt Strigoi. Cái cọc gần như giống hệt, chỉ có vài đường hình học
quanh chân đế. Giám hộ hay khắc thêm những đường nét hoặc chữ cái đầu
tên của họ khi thấy gắn bó với cái cọc của mình. Cầm chiếc cọc, tôi thoáng
buồn. Nó từng thuộc về một người tự hào vì có nó, một người giờ đã chết.
Chúa mới biết ở đây có bao nhiêu cọc bị cướp từ những tù nhân không may
khác, nhưng tôi không đủ thời gian tìm kiếm hay đau buồn cho người đã ra
đi.

“Được, giờ đưa tôi đến…” Tôi ngập ngừng. Dù trong tay cầm cọc,

không gặp mặt Strigoi nào vẫn là tốt nhất. Tôi tin chắc cửa trước có canh
gác “... một căn phòng có cửa sổ mở ở trên tầng này. Và cách xa cầu
thang.”

Anh chàng nghĩ một lúc rồi gật đầu thật nhanh. “Lối này.”
Tôi theo anh ta đi tiếp một mê cung hành lang. “Tên anh là gì?”
“Oleg.”
“Anh biết đấy,” tôi nói. “Tôi sẽ ra khỏi đây... nếu anh muốn... nếu anh

muốn, tôi có thể đưa anh đi cùng.” Có một người đi kèm - nhất là một con
người - chắc chắn sẽ cản bước tôi. Dù vậy lương tâm cũng không cho phép
tôi bỏ lại ai ở nơi này.

Oleg nhìn tôi ngờ vực. “Tại sao tôi phải làm thế?” Sydney đã nói

đúng, rất nhiều người hi sinh tất cả vì sự bất tử. Oleg và Inna là bằng chứng
sống.

Chúng tôi rẽ qua một góc và thấy trước mặt một cánh cửa vòm cầu kì.

Qua lớp kính chạm khảm, tôi thấy giá sách dài kéo lên tận trần nhà. Một
thư viện - rộng lớn và trải đến hết tầm mắt tôi. Tuyệt vời hơn, tôi thấy một
cánh cửa sổ phía trước mình, được che chắn bởi rèm sa tanh nặng nề màu
đỏ máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.