HẸN MÁU - Trang 325

Nhưng tôi không dậy sau một phút. Tôi nghĩ mình đã ngủ, và tôi

không biết mình ngồi đó bao lâu cho tới khi ánh đèn xe đánh thức. Một
chiếc ô tô dừng lại. Tôi cố đứng dậy, căng người.

Không có Strigoi nào đi ra. Thay vào đó là một ông già. Ông nhìn tôi,

nói bằng tiếng Nga. Tôi lắc đầu lùi lại một bước. Ông ghé vào xe nói gì đó,
rồi lát sau, một phụ nữ già hơn đi ra. Bà tròn mắt nhìn tôi, vẻ thương cảm.
Bà cất giọng nhẹ nhàng rồi giơ tay ra với tôi, cẩn thận như khi đang tiếp
cận con thú hoang. Tôi nhìn bà vài giây rồi chỉ về phía chân trời mờ tím.

“Novosibirsk,” tôi nói.
Bà nhìn theo tôi rồi gật đầu. “Novosibirsk.” Bà chỉ tôi rồi chỉ chiếc xe.

“Novosibirsk.”

Tôi ngập ngừng một lát rồi để bà dẫn vào ghế sau. Bà cởi áo khoác

đắp cho tôi, và tôi nhận ra mình ướt sũng nước mưa. Chắc tôi trông nhếch
nhác lắm sau những gì phải trải qua đêm nay. Ông già khởi động máy, tôi
băn khoăn không biết mình có lên phải xe của bọn sát nhân hàng loạt
không. Dù sao đi nữa, đêm nay còn có thứ gì khác biệt?

Cơn đau thể xác và tinh thần kéo chìm tôi xuống, bằng nỗ lực cuối

cùng, tôi liếm môi, thốt ra một từ vàng ngọc trong vốn tiếng Nga ít ỏi của
mình.

“Pazvaneet?”
Bà cụ nhìn tôi kinh ngạc. Tôi không biết mình phát âm có đúng không.

Thay vì hỏi điện thoại di động, chắc tôi hỏi nhầm thành điện thoại công
cộng hoặc con hươu cao cổ, nhưng hi vọng thông điệp vẫn được truyền đạt.
Một lát sau, bà già rút từ trong túi chiếc điện thoại di động và đưa cho tôi.
Sóng điện thoại phủ khắp nơi, dù là ở Siberia. Tay run rẩy, tôi bấm số điện
thoại mình vẫn nhớ. Một giọng nữ trả lời.

“Alo.”
“Sydney? Rose đây...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.