HẸN MÁU - Trang 326

Hai mươi bảy

TÔI KHÔNG NHẬN RA NGƯỜI SYDNEY PHÁI TỚI khi đến

Novosibirsk, nhưng anh ta cũng có hình xăm vàng như cô. Anh có mái tóc
vàng nhạt, khoảng ba mươi tuổi - con người, tất nhiên. Trông anh đáng tin
và đầy năng lực. Khi tôi đứng dựa vào xe, anh tươi cười nói chuyện với hai
ông bà như thể họ là bạn thân lâu năm. Ở anh có sự chuyên nghiệp và khiến
người khác vững dạ, hai ông bà cũng nhanh chóng mỉm cười. Tôi không
biết anh bảo gì với họ, có lẽ nói tôi là đứa con bỏ nhà đi bụi, nhưng rõ ràng
họ yên tâm để tôi lại cho anh. Chắc hẳn các nhà giả kim có năng lực bỏ bùa
khi hành động.

Khi hai ông bà lái xe đi, thái độ của nhà giả kim hơi thay đổi. Anh

không lạnh nhạt như Sydney, nhưng không cười đùa với tôi. Anh trở nên xa
cách và có tác phong công việc, tôi không thể không nghĩ tới những câu
chuyện về người mặc áo đen, người dọn dẹp những dấu vết đụng độ để thế
giới không phát hiện ra sự thật.

“Em đi được không?” Anh nhìn tôi từ đầu tới chân.
“Không rõ nữa.”
Hóa ra là tôi có thể, dù không tốt lắm. Nhờ anh giúp đỡ, tôi dừng chân

ở một căn nhà vườn trong khu dân cư. Tôi mờ mắt, không đứng vững. Ở
đây có nhiều người, nhưng tôi không nhớ được ai. Quan trọng nhất là căn
phòng ngủ người ta dẫn tôi vào. Tôi cố hết sức buông tay người đỡ và ngã
úp mặt xuống giường. Tôi ngủ ngay lập tức.

Ánh nắng rực rỡ và tiếng nói xôn xao xung quanh khiến tôi tỉnh dậy.

Trước bao nhiêu chuyện đã trải qua, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu thấy
Dimitri; Tatiana hay thậm chí bác sĩ Olendzki ở đây. Nhưng thay vào đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.