Tôi không thấy mệt mỏi khi nằm xuống, nhưng dù sao giấc ngủ vẫn
kéo tới. Tôi đang mơ thấy mình trượt nước, bỗng thấy sóng biển và mặt trời
biến đổi thành một căn phòng xếp đầy các giá sách. Những chiếc bàn với
máy tính hiện đại xếp thẳng hàng, sự tĩnh lặng bao trùm khắp nơi. Tôi đang
ở trong thư viện của học viện Thánh Vladimir.
Tôi rên rỉ. “Ôi, thôi đi. Không phải hôm nay.”
“Sao lại không phải hôm nay? Sao lại không phải hằng ngày?”
Tôi quay sang và nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Adrian Ivashkov.
Adrian là một Moroi, cháu trai của nữ hoàng, và một người tôi đã bỏ lại
phía sau cùng cuộc sống cũ khi dấn thân vào phi vụ tự sát này. Anh có đôi
mắt xanh ngọc tuyệt đẹp khiến nhiều cô gái ngất xỉu, nhất là khi nó đi kèm
với mái tóc rối rất kiểu cách. Anh vẫn luôn tỏ ra say mê tôi và là lí do tôi có
nhiều tiền cho chuyến đi. Tôi đã nói ngọt với anh để có được chúng.
“Đúng thế,” tôi thừa nhận. “Em nghĩ em sẽ thấy biết ơn nếu anh chỉ
xuất hiện mỗi tuần một lần.”
Adrian cười và ngồi xuống một chiếc ghế gỗ. Anh cao, như hầu hết
Moroi, dáng hơi gầy. Đa số Moroi không bao giờ quá vạm vỡ. “Sự vắng
mặt khiến trái tim say mê hơn, Rose. Anh không muốn em lãng quên anh.”
“Sẽ không có nguy cơ đó đâu, đừng lo.”
“Anh nghĩ em không định cho anh biết vị trí của em?”
“Không.”
Ngoài Lissa, Adrian là người điều khiển linh hồn duy nhất còn sống
mà chúng tôi biết, một trong số các khả năng của anh là xuất hiện trong
giấc mơ - thường là không mời mà tới - và nói chuyện với tôi. Tôi thấy thật
may vì năng lực của anh không bao giờ thực sự cho anh biết tôi ở đâu.
“Em đang giết anh, Rose,” anh ngân nga. “Mỗi ngày thiếu em là một
ngày đau khổ. Trống rỗng. Cô đơn. Anh héo hon vì chờ đợi, thậm chí
không biết em sống chết ra sao.”
Anh nói bằng giọng điệu khoa trương, ngớ ngẩn đặc trưng của mình.
Adrian hiếm khi suy nghĩ nghiêm túc chuyện gì và luôn tưng tửng. Linh