HẸN MÁU - Trang 46

hồn có xu hướng khiến người ta thiếu ổn định, và khi dùng nó, anh không
phải không bị ảnh hưởng. Dưới màn nhạc kịch của anh, tôi nhận ra sự thật.
Dù vẻ ngoài nông cạn đến đâu, anh cũng rất lo lắng cho tôi.

Tôi khoanh tay. “Nào, rõ ràng là em vẫn sống. Vì thế em nghĩ anh nên

để em quay về ngủ.”

“Anh phải nói cho em biết bao nhiêu lần nhỉ? Em đang ngủ.”
“Nhưng mà em thấy rất mệt mỏi mỗi lần nói chuyện với anh.”
Câu nói khiến Adrian bật cười. “Ôi, anh nhớ em quá mà.” Nụ cười tắt

ngấm. “Cô ấy cũng thế.”

Tôi cứng người. Cô ấy. Anh không cần phải nói tên. Không cần phải

hỏi anh đang nói tới ai.

Lissa.
Nhắc tên cô, dù chỉ trong tâm trí cũng khiến tôi đau đớn, nhất là sau

khi thấy cô đêm qua. Lựa chọn giữa Lissa và Dimitri là lựa chọn khó khăn
nhất cuộc đời tôi, và thời gian trôi qua chẳng giúp được gì. Tôi đã chọn
anh, nhưng ở xa cô khiến tôi tưởng như mất một cánh tay, nhất là khi mối
liên kết khẳng định hai chúng tôi thực sự chẳng bao giờ chia lìa.

Adrian nhìn tôi thận trọng, như thể đoán ra ý nghĩ của tôi. “Em có đi

gặp cô ấy không?”

“Không,” tôi đáp, không thừa nhận tôi vừa gặp cô đêm qua. Hãy để

anh nghĩ tôi thực sự không còn ràng buộc gì. Đó không còn là cuộc sống
của em nữa.”

“Đúng thế. Cuộc sống của em giờ chỉ còn nhiệm vụ giữ gìn công lí

đầy hiểm nguy thôi.”

“Anh chẳng hiểu gì ngoài chuyện uống rượu, hút thuốc hay trai gái.”
Anh lắc đầu. “Em là người duy nhất anh muốn, Rose.”
Thật không may, tôi tin lời anh. Sẽ dễ dàng hơn cho cả hai nếu Adrian

tìm một người khác. “Ồ, anh cứ việc cảm thấy thế, nhưng anh sẽ còn phải
đợi lâu.”

“Bao lâu nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.