HẸN ƯỚC - Trang 49

"Không đâu," ông điềm tĩnh ngắt lời. "Những mơ mộng như thế có thể

khiến cuộc đời trở nên dễ chịu." Ông rót cho mình một ly rượu. "Tiếp tục
đọc đi, cô bé. Ta sẽ đi trong lát nữa thôi."

"Ngài De Gray... ngài sẽ không kể với ai chứ ạ?" Nàng không thể chịu

đựng nổi nếu có ai đó phát hiện ra nàng đang đọc những câu chuyện tình
ướt át và trêu chọc nàng vì chuyện đó. Nàng chỉ có thể tượng tưởng ra Eric
De Gray sẽ giễu cợt thế nào mà thôi.

"Chắc chắn là không rồi." Ông thực sự nở nụ cười. "Nếu cháu muốn,

cháu có thể gọi ta là chú Garrett giống như Dollie."

Bởi nàng đều đã gọi cả bá bước và nữ bá tước là chú Edgar và cô Julia,

Lidia gật đầu đồng ý. "Cảm ơn chú. Dù sao đi nữa... cháu không chắc là mẹ
cháu sẽ tán thành." Rõ ràng với tất cả mọi người là Elizabeth không để tâm
đến Garrett ở cùng một mức độ như bà yêu quý những thành viên còn lại
trong gia đình De Gray. Elizabeth thường xuyên chĩa thẳng những chiếc gai
nhọn về phía ông, phê phán thói quen rượu chè, hút thuốc, cờ bạc và thói
quen đi đi về về chẳng màng đến thời gian của ông.

"Phải," Garrett khô khan nói, "mẹ cháu và ta dường như không có mối

giao hảo tốt lắm."

"Cháu nghĩ thế thật đáng tiếc."

"Ồ?"

Lidian lựa chọn từ ngữ của nàng một cách cẩn thận, biết rằng Garrett

chưa bao giờ trông thấy mặt đáng yêu, quyến rũ và dễ bị tổn thương của mẹ
nàng. Tất cả những gì ông từng trông thấy là vẻ bề ngoài kín đáo và phản
đối mà Elizabeth trưng ra bất cứ khi nào ông ở gần. "Cháu hiểu mẹ cháu có
vẻ nghiêm nghị và cầu toàn, và còn hay chỉ trích... nhưng bên dưới là một
con người ấm áp và dễ chịu. Bà nhớ cha cháu khủng khiếp, và bà đã phải
gánh quá nhiều trách nhiệm khi ông ra đi. Nếu như chú..." Lidian ngừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.