HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 158

thường trực. Ông Thiên thấy ông Lương không nói năng gì, liền nói: “Anh
Lương, anh về trước đi, ở đây tôi sẽ giải quyết.” Ông Lương vẫn im lặng.
Ông Thiên chạy lên dãy nhà phía trước gọi anh lái xe của ông Tường đang
xem ti vi, đưa ông Lương về. Anh lái xe vẫn chưa biết sau nhà xảy ra
chuyện gì, rất cung kính đưa xe đến. Lúc chia tay, ông Thiên nói khẽ với
ông Lương: “Thành thật xin lỗi anh, bọn họ thật hồ đồ.” Ông Lương không
nói nhiều, chỉ nói: “Đưa cô ấy đến bệnh viện nhanh lên.”

Đưa ông Lương đi rồi, ông Thiên quay về thư phòng tiếp tục gọi điện cấp
cứu. Cuối cùng điện thoại cũng đã thông, vừa nói được nửa câu thì ông
Tường vào, dập máy.

“Thế nào?”

Ông Thiên nghi ngờ nhìn ông Tường toàn thân ướt lướt thướt. Ông Tường
vẻ mặt lúng túng, nói không rõ ràng, giọng run run:

“Đừng gọi nữa cô ấy chết rồi!”

Đầu óc ông Thiên căng thẳng, nói như hét lên: “Chết cũng phải gọi người
của bệnh viện đến!”

Ông lại bấm máy, nhưng ông Tường một lần nữa dập máy.

Ông Thiên trừng mắt nhìn ông Tường, nhìn xem ông ta có điên không.

Vẻ mặt, giọng nói của ông Tường run run. Sự run rẩy ấy đủ chứng minh
ông vẫn bình thường, vẫn còn biết sợ. Ông nói: “Anh Thiên, anh đừng vội
gọi điện, dù sao thì người cũng đã chết, đưa đến bệnh viện sớm hay muộn
đều thế cả. Chuyện này rất phức tạp, xin anh cho ý kiến.”

“Phức tạp? Anh định giữ cho mình hay giữ cho anh Công, hả?” Ông Thiên
nổi cáu, lớn tiếng hỏi.

“Chuyện này do chúng tôi làm, rất phức tạp. Anh Thiên, cũng phiền đến
anh, phiền cả công ty.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.