HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 198

chắc chắn ông tỏ ra quyết đoán, đưa ra quyết định của mình. Ông nêu lên
hai điểm:

“Thứ nhất, cho hắn tiền, đến nước này rồi không thể chờ may mắn. Tiền lấy
trong khoản tiết kiệm của tôi. Thứ hai, thông qua việc cho tiền, nhất định
phải làm rõ hắn ta là ai. Không thấy người, không đưa tiền.” Còn một
chuyện khác ông Thiên vẫn để bụng, không nói ra. Xem ra chuyện đã đến
lúc phải tính đến trường hợp xấu nhất, cho nên ông chợt nghĩ đến một
người, đó là Lâm Tinh, cô bạn gái của con trai.

Ông chợt nhớ cái buổi tối xảy ra sự việc, Lâm Tinh đến, ông gặp mặt cô.
Ông nhớ, lúc ấy ông bảo với cô ông vừa đi ngủ, cô ngồi ở phòng khách
chừng bốn, năm phút mới đi. Lúc ấy, hình như ông vẫn rất bình tĩnh, không
để lộ dấu vết. Lúc cô ta đi, ông còn cảm ơn cô đã chọn quà sinh nhật cho
ông. Tất nhiên ông không nghĩ, cô gái không hẹn mà đến rất có thể trở
thành nhân chứng sau này.

Đến tối, ông suy nghĩ, cho rằng rất cần thiết gặp Lâm Tinh. Ông định thông
qua Ngô Hiểu để hẹn gặp, nhưng lại sợ Ngô Hiểu cùng đến, nói chuyện rất
không tiện. Vì bất cứ thế nào ông cũng không để Ngô Hiểu biết chuyện,
làm không khéo sẽ dính đến tội danh tạo chứng cứ giả, ông sẽ biết nói với
vợ dưới chín suối thế nào?

Vậy là ông gọi điện đến tòa soạn tạp chí nơi Lâm Tinh làm việc, sáng sớm
hôm sau, ông tự lái xe đến cửa tòa soạn để đón cô. Đấy là cách thô thiển
nhất, ngộ nhỡ cô không đi làm, chẳng hóa ra công toi? Nhưng không dùng
cách ấy cũng không còn cách nào khác, cho nên ông phải đến. Không ngờ,
vừa chờ nửa tiếng đồng hồ thì cô gái kia đã xuất hiện nơi đầu phố. Điều
này chứng tỏ số ông còn may mắn. Ông xuống xe, định chào cô. Ông chưa
kịp nói thì cô gái đã trông thấy ông, tỏ ra ngạc nhiên và đứng lại.

Ông cũng nở nụ cười ngạc nhiên chào lại, thoát khỏi sự lúng túng: “Ôi,
chúng ta lại gặp nhau, cháu vẫn đi làm ở đây à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.